Thiên Hạ Vô Song

Chương 24 : Khách Mời Lỗ Ban (1)

Ngày đăng: 18:34 20/04/20


- Bắt đầu từ ngày mai, thịt săn được chúng ta đều giữ lại cho mình ăn. Mỗi ngày đều sẽ có thịt ăn.Mạnh Hàn hài lòng tuyên bố:- Tốt, thịt đã chín, mọi người cùng nhau ăn đi!Không một ai ra tay trước. Thật ra thịt cũng không nhiều. Vẫn là Mạnh Hàn bỏ vào chén gỗ của mỗi người một miếng, ép buộc mọi người bắt đầu ăn. Bốn nữ hài bắt đầu từ Elyse cắn xuống miếng thịt đầu tiên trong cuộc đời

của các nàng.Đối với các nàng người chưa từng ăn thịt, đây quả

thực là cực phẩm mỹ vị. Chỉ ăn một miếng, mọi người đã yêu thích mùi vị

này. Đói bụng khiến mấy nữ hài đều quên đi sự rụt rè. Các nàng bắt đầu

ăn như hùm như sói.Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt như vậy, trên

mặt Mạnh Hàn đầy thỏa mãn mỉm cười. Hắn chỉ cảm thấy, từ sau khi đến thế giới này tới nay, không có bất kỳ giây phút nào hắn cảm thấy trong lòng vui mừng và thỏa mãn như lúc này. Nhìn bộ dạng các nàng điên cuồng nhai thịt đến quên cả liếc mắt nhìn hắn, Mạnh Hàn nhẹ nhàng đứng lên, sờ

soạng lấy một cái bánh mì lúa mạch thô từ cái khay gỗ phía sau, sau đó

lặng lẽ đi ra ngoài cửa.Trên bầu trời, các vì sao sáng lập lòe.

Ngồi ở trên một tảng đá bên ngoài, Mạnh Hàn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời

yên tĩnh. Hắn quan sát đám mây trắng ở phía chân trời kia, trên miệng

thoáng mỉm cười. Sau đó hắn bẻ một miếng bánh mì lúa mạch thô có hơi

cứng, bỏ vào trong miệng.- Đáng chết. Tại sao chúng ta lại ăn hết cả thịt vậy? Lãnh chúa đại nhân còn chưa ăn một miếng nào!Chỉ một lát sau, trong phòng vang lên tiếng kêu sợ hãi của Grace. Sau đó là Elyse, tiếp theo đó là Demi và Diana sốt ruột phát ra mấy tiếng a a.

Ngay sau đó, liền nhìn thấy bốn nàng đều chạy ra khỏi gian phòng.Mạnh Hàn đang cầm bánh mì lúa mạch thô nhét vào trong miệng. Thấy bốn nàng

đột nhiên xuất hiện, Mạnh Hàn giống như có chút lúng túng. Hắn giơ lên

cái bánh mì trong tay mình lên, tỏ ra xấu hổ nhìn các nàng mỉm cười một

chút nói:- Bánh mì ăn rất ngon. Ta thích ăn bánh mì. Thật sự, đây là bánh mì ngon nhất mà ta từng ăn.Hai nữ quản gia gầếu, hai tiểu thị nữ càng gầếu hơn nhìn lãnh chúa đại nhân của bọn họ đang lúng túng giống như vừa làm chuyện gì đáng xấu hổ giấu
thương của mình từ bên trên quyển sách mặt phẳng chiếu này, để tránh

không để quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu chỉ có thể là ma pháp thuộc tính thổ cố định.Mãi đến một bước này mới thật sự hoàn thành

một quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu. Mỗi lần đến thời điểm này, ma

lực của Mạnh Hàn đã tiêu hao hầu như không còn. Bên trong thân thể suếu, cũng không còn chứa nửa điểm ma lực. Tuy rằng trong nội tâm vẫn mong

chờ có thể làm nhiều thêm một quyển sách, nhưng đáng tiếc, có lòng nhưng không có sức.Cuộc sống của Mạnh Hàn vô cùng quy củ. Buổi sáng

hắn sẽ nỗ lực làm một tấm quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu. Sau đó,

sau khi ăn cơm trưa xong, hắn liền bắt đầu cố gắng nghỉ ngơi, hồi phục

ma lực. Tuy nhiên, qua một buổi trưa hoàn toàn không đủ để hắn hoàn toàn hồi phục.Thời điểm đến chạng vạng tối, Mạnh Hàn còn có thể

khống chế đám mây sủng vật ma pháp thần bí trên bầu trời kia, đổ một

chút mưa xuống vị trí các cư dân trồng trọt.Hiện tại Mạnh Hàn đã xác định được, đám mây trắng trong bầu trời kia vĩnh viễn không tan đi

chính là sủng vật ma pháp mà mình triệu hồi ra sau lần thí luyện ma

pháp. Chỉ có điều không biết tất cả những điều này là vì sao mà thôi.Để khống chế đám mây trắng kia, Mạnh Hàn cần tiêu hao rất nhiều tinh thần

lực. Có thể đơn giản hoá Mạnh Hàn sẽ cố gắng hết sức để đơn giản hoá. Kể cả chuyện lặt vặt như làm mưa tại một địa phương nào đó cũng thực sự

tiêu hao rất nhiều tinh thần lực.