Thiên Hạ Vô Song
Chương 287 : Vấn Đề Trí Mạng
Ngày đăng: 18:36 20/04/20
Nhưng hiện tại hắn đã là một người bình thường. Chúng ta cần chính là một ma đạo sư.Viện trưởng Green nhíu mày. Nếu không phải người đưa ra đề nghị này chính là ma pháp sư cung đình trước mắt, nói không chừng viện trưởng Green sẽ
trực tiếp tức giận.- Nghiệp đoàn ma pháp sư cũng không hề tước bỏ danh hiệu ma đạo sư của Khải Văn tiên sinh.Ma pháp sư cung đình rất chăm chú giải thích viện nghi hoặc cho trưởng Green:- Viện trưởng Green, trước khi danh hiệu ma đạo sư của hắn bị tước bỏ, hắn chính là một vị ma đạo sư.- Đúng vậy!Viện trưởng Green vô cùng vui mừng, bất ngờ vỗ đùi một cái kêu lên. Ma pháp
sư cung đình nói thật sự có đạo lý. Nếu nghiệp đoàn ma pháp sư không
tước bỏ danh hiệu ma đạo sư của Khải Văn tiên sinh, vậy hắn chính là một vị ma đạo sư. Còn về mặt hắn có thực lực ma đạo sư hay không, đó
lại là một chuyện khác.- Chúng ta lập tức đi tìm Khải Văn tiên sinh.Lúc này Viện trưởng Green không dám chậm trễ, lập tức lôi kéo Mạnh Hàn rời
đi. Hắn hồn nhiên giống như trước đó không hề tỏ ra cao ngạo và đáng tôn sùng của viện trưởng học viện ma pháp, lôi kéo tay của Mạnh Hàn, giống
như lôi kéo học sinh hắn đắc ý nhất.Không thể không nói, Green
tiên sinh đã khiến Mạnh Hàn cảm thấy bất ngờ. Tuy rằng Mạnh Hàn rất
không thích nắm tay một nam nhân, đặc biệt là một lão nam nhân do dự.
Nhưng cho dù Mạnh Hàn trải qua thời gian được pháp trượng sinh mệnh cải
tạo thân thể, vẫn không có cách nào tránh thoát được bàn tay của lão
chí còn khoa trương hơn vừa nãy. Vẻ mặt hắn dường như không thể tin được nhìn chăm chú vào mặt Mạnh Hàn, hỏi:- Ngươi xác định ngươi muốn tiến hành thí luyện ma pháp lại lần nữa?- Vâng, Khải Văn tiên sinh.Mạnh Hàn đối với lão nhân có một đôi mắt sáng ngời này, có phần rất tôn
kính, hoàn toàn không có chút hung hăng càn quấy nào như ở trong phòng
nghị sự.Ngay cả bản thân Mạnh Hàn cũng không rõ vì sao mình lại
như vậy. Hắn chỉ có cảm giác mình hẳn phải làm như vậy. Kỳ quái chính
là, cho dù ở trước mặt vị viện trưởng Green ma đạo sư hàng thật giá thật này, Mạnh Hàn cũng không có cảm giác như vậy.- Nếu như ngươi kiên trì như vậy, ta có thể đồng ý.Ánh mắt Khải Văn tiên sinh lại dời đến trên ma pháp trượng của Mạnh Hàn:- Tuy nhiên, ngươi có thể để cho ta xem ma pháp trượng của ngươi hay không?- Ma pháp trượng? Ngài cảm thấy hứng thú sao?Mạnh Hàn đưa tay cầm ma pháp trượng ra, ra hiệu một chút. Khải Văn tiên sinh đứng đối diện rất chăm chú gật đầu một cái. Trên mặt Mạnh Hàn lập tức
lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp:- Ngài cảm thấy hứng thú, vậy ra giá đi. Chỉ cần giá tiền thích hợp, nó sẽ thuộc về ngài!- Thật sao?Một tiếng này thậm chí còn khoa trương hơn cả hai tiếng kêu vừa nãy. Trong
ánh mắt của Khải Văn tiên sinh thậm chí đều toát ra vẻ khó có thể tin
được một cách vô cùng khoa trương. Dường như hắn căn bản không thể tin
được vào điều mình vừa nghe thấy.- Đương nhiên.