Thiên Hạ Vô Song

Chương 327 : Kiên Định Tự Tin

Ngày đăng: 18:36 20/04/20


Lời nói đùa của Mạnh Hàn đã nhắc nhở khiến Francis từ từ trấn tĩnh lại. Ánh mắt hắn nhìn Mạnh Hàn lại không giống như vậy: - Tony, ta rất khiếp sợ.Đây là lời nói thật lòng của Francis:- Ta còn tưởng rằng, lần này ngươi thật sự sẽ gặp phải nguy hiểm rất

lớn. Chúng ta sẽ gặp phải phiền toái lớn. Nhưng hiện tại xem ra, kẻ gặp

phiền phức không phải là chúng ta.- Đương nhiên!Mạnh Hàn thản nhiên cười:- Phiền phức thì có, nhưng chắc chắn không phải là chúng ta.Francis ở trong phòng Mạnh Hàn cố trấn tĩnh tâm tình hồi lâu. Cuối cùng

hắn không thể không xoa nắn trên mặt một hồi, cưỡng ép ra một bộ dạng

mặt mày ủ rũ, cúi đầu vội vã rời khỏi. Xem ra thật giống như hắn và Mạnh Hàn ở trong lữ điếm thương lượng suốt một thời gian rất dài vẫn không

tìm được biện pháp nào thích đáng để giải quyết vậy. Cũng may hắn chỉ

cần kiên trì dáng dấp như vậy đến khi tiến vào xe ngựa của mình là được, cũng không phải quá khổ cực.Mạnh Hàn vô cùng bình tĩnh, mỗi ngày đều đến phòng đấu giá giục một

lượt. Mỗi ngày hắn đều nhận được câu trả lời như nhau. Mấy trăm ngàn

kim tệ, phải kiểm kê từng cái rõ ràng mới có thể chuyển giao cho Mạnh

Hàn. Kiểm kê nhiều kim tệ như vậy, cần ít nhất phải là thời gian năm

ngày.Sau khi quý phủ hầu tước nhận được báo cáo của Francis, rốt cuộc hầu

tước đại nhân cũng thở phào nhẹ nhõm. Lần này Mạnh Hàn đến thành bảo cự thạch, hắn và Francis kiên định đứng ở bên cạnh Mạnh Hàn, chính vì xem

trọng tương lai của Mạnh Hàn, cố gắng bù đắp lại sự ngăn cách đã tạo
tước xuống nước sao?- Nhưng vẫn trêu chọc Tinh Linh Tộc!Đại đại điện chỉ ước gì nhìn thấy đệ đệ mình bị răn dạy. Hắn rất đắc ý tưới dầu lên lửa nói: - Một khi Tinh Linh Tộc truy xét đến trên đầu phòng đấu giá của ngươi,

cuối cùng tra ra ngươi, như vậy sẽ mang đến cho Công quốc tai hoạ ngập đầu!- Tinh Linh Tộc giết người chỉ là truyền thuyết. Đã có ai từng thấy bọn họ thật sự giết chết Đại Công Công quốc?Nhị điện hạ không cam lòng yếu thế cãi lại: - Ngược lại đại ca, nếu không phải do người của đại ca truyền ra lời đồn, người phía ngoài làm sao biết được?Vừa nghe hai người tranh cãi, bệ hạ Đại Công đã nổi trận lôi đình: - Câm miệng!Hai đứa con trai này dường như cả ngày tranh đoạt lẫn nhau ra thì không

còn việc gì khác để làm vậy. Thật may, mình đã sai người lấy được pháp

trượng sinh mệnh kia về. Nói không chừng vẫn có thể khiến tính mạng của

mình kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa. Nếu không, một khi thân thể

của mình vừa ngã xuống, hai người con trai này tuyệt đối sẽ đấu không

lại lão hầu tước cáo già kia. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn lại

nương theo cơ hội này chèn ép hầu tước. Đấu tranh chính trị luôn luôn là như vậy.- Bắt đầu từ hôm nay, hai người các ngươi ở trong thành bảo, không cho phép đi bất kỳ đâu!Bệ hạ Đại Công quát bảo hai con trai ngưng lại, sau đó hạ lệnh cấm túc bọn họ: - Phái nhiều cao thủ ở bên cạnh, chờ đợi tới khi chuyện này kết thúc.- Vâng, phụ thân!Hai người không dám nhiều lời, vội vàng khom người đáp ứng. Sau đó bọn

họ liếc mắt lườm nhau, hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng rời khỏi. Bệ hạ Đại Công nhìn cảnh tượng như vậy, không nhịn được lắc đầu, thở dài một tiếng. Ánh mắt lại di chuyển ra bên ngoài.- Phụ thân!Một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau bệ hạ Đại Công. Nghe thấy âm

thanh này, trên mặt bệ hạ Đại Công lộ ra một nụ cười. Hán xoay người trở về, nhìn chủ nhân của giọng nói kia. Người trước mặt chính là một thiếu nữ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, đầy vẻ hoạt bát đáng yêu. Trên khuôn mặt kiều diễm lộ ra một nụ cười

đầy vẻ thanh xuân khiến người ta vừa nhìn đã có thể quên đi tất cả những điều không vui.- Tại sao con cũng tới đây vậy, Catherine của ta!Lúc này vẻ mặt bệ hạ Đại Công đầy vẻ sủng nịch, giống như thấy được nữ nhi bảo bối của mình, phiền não ưu sầu gì cũng quên mất.- Các ca ca lại khiến phụ thân mất hứng sao? Phụ thân!Catherine chỉ hỏi một câu đơn giản, bệ hạ Đại Công liền thở dài một hơi:- Con có thể làm gì giúp phụ thân được không?- Nếu như hai đứa chúng nó có thể giống như con vậy, ta đã an tâm rồi.Giọng nói của bệ hạ Đại Công trầm thấp, không nhịn được lại thở dài: - Nếu như con là con trai, thật tốt biết bao.