Thiên Hạ Vô Song

Chương 330 : Tới Cửa Đòi Nợ (2)

Ngày đăng: 18:36 20/04/20


Tuy nhiên, hắn không dự định phá Mạnh Hàn. Trái lại hắn cũng làm giống như Mạnh Hàn, hai chân gác

thẳng lên, vẫy vẫy chân theo cùng quy luật với Mạnh Hàn. So với công tử

bột, dường như Tử tước Francis cũng không kém nửa phần.- Các hạ, tạm thời kim tệ của sàn đấu giá vẫn chưa thể thanh lý rõ ràng. Vẫn xin ngài chờ đợi thêm mấy ngày.Kim tệ sớm đã bị lấy sạch, hiện tại kiếm đâu ra kim tệ cho Mạnh Hàn.

Mạnh Hàn chiếm lý, Derek cũng không thể không ăn nói khép nép. Dù sao

hắn chỉ là một người quản lý mà thôi.- Vậy không được!Vào lúc này Mạnh Hàn lại bắt đầu dựa vào lý chơi xấu: - Việc này đã kéo dài bao nhiêu thời gian rồi? Không được, ngày hôm nay

ngươi nhất định phải cho ta một trả lời chắc chắn. Hoặc là trả thù lao,

hoặc là chúng ta đi chỗ bệ hạ Đại Công nhờ ngài phân xử thử xem sao.Vào lúc này Derek làm sao dám tới gặp nhờ bệ hạ Đại Công phân xử. Bệ hạ

Đại Công đang vô cùng tức giận. Nhưng yêu cầu của Mạnh Hàn lại hợp lý,

hắn không có cách nào từ chối. Hắn chỉ có thể khổ sở cầu xin, muốn Mạnh

Hàn thư thả cho mấy ngày. Francis ở bên cạnh nhìn thấy vậy, vẻ mặt mỉm

cười dường như còn vui vẻ hơn cả chính mình kiếm được tiền vậy.Nhưng Mạnh Hàn căn bản không để ý tới bộ dạng này của hắn. Ngày hôm nay

hai người tới chính là khiến bọn họ phải ấm ức. Sao hắn có thể dễ dàng

buông tha như vậy: - Lại nữa sao? Thư thả mấy ngày? Ngươi biết số kim tệ này ở trong tay

của ta, mấy ngày này có thể kiếm được thêm bao nhiêu không hả? Ngươi có
giao kim tệ cho hắn đã.Vào lúc này cũng không thể tự loạn bước trước trận được. Đầu tiên phải

qua được cửa ải trước mắt, sau đó lại chiếm lấy kim tệ của Mạnh Hàn.

Chắc hẳn tất cả quý tộc Công quốc đều muốn nhìn thấy Đại Công xuất hiện

khủng hoảng về chữ tín.- Tại sao ta phải móc kim tệ ra?Đại điện hạ vừa nghe thấy mệnh lệnh của bệ hạ Đại Công, liền trực tiếp nhảy lên: - Ai gây ra họa người đó phải chịu, tại sao lại bắt ta phải bỏ ra?- Coi như ngươi cho đệ đệ của ngươi mượn.Bệ hạ Đại Công chỉ có thể đưa ra quyết định như vậy. Nói một cách đơn

giản chính là tiêu hao một cách công bằng. Nếu như Nhị điện hạ hoàn toàn thất bại từ đây, đối với bệ hạ Đại Công hay đối với Công quốc đều không phải là chuyện gì tốt.Nhị điện hạ đương nhiên ước gì Đại điện hạ cũng bị vạ lây. Bệ hạ Đại

Công nói như thế thì còn gì tốt bằng. Dù sao đi nữa ít cũng là mượn,

nhiều cũng tính là mượn. Còn việc trả lại, vậy thì không biết sẽ là năm

nào tháng nào.- Lần này chúng ta thua.Dù sao bệ hạ Đại Công cũng là người lãnh đạo Công quốc. Đối với loại thắng bại này, hắn lấy lên được bỏ xuống được: - Thua cũng không sợ. Đáng sợ chính là từ đây về sau không có cách nào

bò dậy được. Nếu đã thua, vậy thẳng thắn chịu thua, sau đó lại nghĩ

cách tìm trở về.Hai điện hạ cũng chưa từng chịu sự tổn thất nặng nề như vậy. Sự kiện lần này vừa vặn có thể khiến bọn họ cảm giác được một chút mùi vị thất bại, cũng có thể khiến bọn họ nhanh chóng trưởng thành hơn. Thất bại, có đôi khi cũng không phải đều là chuyện xấu.- Còn nữa, nếu đã chịu thua, không cần phải động thủ với Antonio nữa.Chịu thua thì chịu thua cho hoàn toàn. Bệ hạ Đại Công cẩn thận căn dặn con của mình: - Chỉ cần truyền tin tức ra ngoài, cần gì quan tâm ai sẽ là người giết

hắn. Mặc kệ là đạo tặc hay là Tinh Linh đều là bất hạnh của hắn, không

liên quan gì đến chúng ta. Các ngươi tuyệt đối không nên nhúng tay vào.- Lẽ nào lại dễ dàng buông tha hắn như vậy? Ta thật sự không cam lòng!