Thiên Hạ Vô Song

Chương 341 : Cơn Bão Ma Pháp (2)

Ngày đăng: 18:36 20/04/20


Gavin và George luôn quan

sát hành động đại nhân của mình. Trước đó Mạnh Hàn bỗng nhiên ngã nằm

trên mặt đất. Do không biết xảy ra chuyện gì, bọn họ không dám tới gần,

chỉ có thể đứng từ phía xa quan sát. Dáng vẻ của Mạnh Hàn giống như chỉ

đang ngủ, sau đó lại có vẻ khẩn trương, bọn họ cũng có chút lo lắng.

Nhưng nhìn thấy Mạnh Hàn đứng dậy, bọn họ đã hoàn toàn yên lòng. Tuy nhiên có điểm kỳ quái chính là, sau khi đại nhân thức dậy, vẫn không tiếp tục tiến lên, trái lại ngồi ở tại chỗ không biết đang làm gì. Dáng vẻ của đại nhân thật giống như đang suy ngẫm, Nhìn bộ dạng như vậy, bọn họ càng không dám tới gần.Bây giờ nhìn thấy Mạnh Hàn ra hiệu bảo bọn họ qua, hai người đều giật

mình kinh hãi. Gavin là ca ca ra hiệu tay. George lập tức quay người đi

tìm đội ngũ của Joey. Gavin lại nhanh chóng chạy tới sát bên cạnh Mạnh

Hàn.- Đại nhân!Tuy rằng Mạnh Hàn đang ngồi, nhưng Gavin vẫn cung kính. Điều này không

phải chỉ vì Mạnh Hàn cho bọn họ tranh thủ đến Tinh Linh Tộc khai phá

thiên phú của chủng tộc. Trong quãng thời gian gần đây biểu hiện của

Mạnh Hàn trong sa mạc đã thực sự khiến Gavin khâm phục.- Gọi tất cả mọi người lại đây, chúng ta về nhà.Chuyến đi lần này đã gần ba mươi ngày. Mệt mỏi không nói, hơn nữa mỗi

ngày đều phải bị nắng nóng dày vò. Nếu không phải vì niềm vui bất ngờ mà Benson từng nói, Mạnh Hàn đã sớm trở về. Hiện tại mục đích đã đạt được, đương nhiên hắn không muốn tiếp tục dừng lại ở đây một khắc nào nữa.Nghe thấy Mạnh Hàn nói vậy, Gavin liền thở ra một hơi thật dài. Tuy rằng đại nhân ở trong sa mạc có biểu hiện không giống chút nào với người lần đầu tiên tiến vào sa mạc, nhưng dù sao đây vẫn là ở trong sa mạc. Về

phương diện an toàn vẫn phải luôn luôn chú ý. Hiện tại đại nhân đã chủ

động muốn về, tất nhiên hắn vô cùng hài lòng.Đội ngũ nhanh chóng được tập hợp lại. Mạnh Hàn đã ở lại chỗ này suốt một ngày. Đội ngũ của Joey chỉ cách bên này nửa giờ lộ trình. Nghe thấy đại nhân quyết định như vậy, tất cả mọi người đều có vẻ yên tâm. Hai người

lính đánh thuê lão luyện thậm chí vỗ vỗ ngực: - Thật tốt quá. Trên đoạn đường đại nhân đoạn đi tới không gặp phải một khu vực lưu sa nào. Thực sự là may mắn.Những người đi lâu trong sa mạc đều biết khu vực có lưu sa nguy hiểm.
đánh thuê già. Một khi phát hiện có điều gì không ổn, bọn họ sẽ lập tức

kéo hắn trở lại.Sau khi đi được mười mấy mét vẫn không có gì thay đổi, người lính đánh

thuê già mới lâu mồ hôi đọng trên trán, đứng thẳng người lên, phất phất

tay về phía sau, tiếp đó hững hờ tiến thêm một bước.Chợt toàn thân của người lính đánh thuê già lún xuống. Trong nháy mắt

hai chân lún vào trong cát giống như đã biến mất. Tay hắn vẫn đang còn

duy trì động tác phất tay vừa rồi. Trên mặt hắn đã hiện ra vẻ kinh sợ.

Mọi người vội vàng ba chân bốn cẳng kéo người lính đánh thuê già từ

trong cát lên, tiếp tục kéo về phía sau. Mãi đến khu vực an toàn, sắc

mặt người lính đánh thuê già mới hoà hoãn trở lại.- Đại nhân, chỗ này chính là khu vực lưu sa.Sắc mặt người lính đánh thuê già giống như gặp phải quỷ, ánh mắt đầy kính phục nhìn về phía Mạnh Hàn nói.Không cần người lính đánh thuê già nhiều lời, ai cũng nhìn ra được chỗ

đó thật sự là lưu sa. Mọi người chỉ cảm thấy kỳ quái chính là, chuyện

nhiều chuyên gia sa mạc lão luyện như vậy còn không biết sự tình, Mạnh

Hàn lại chính xác chỉ ra được. Đồng thời mọi người kinh ngạc, bắt đầu

chậm rãi suy đoán. Liệu có phải bởi vì đại nhân là ma pháp sư cho nên

mới có thể suy đoán một cách thoải mái như vậy hay không?Tuy rằng suy đoán không thế nào chính xác, nhưng tám chín cũng được chứ?