Thiên Hạ Vô Song

Chương 350 : Phân Chia Sa Mạc (1)

Ngày đăng: 18:36 20/04/20


Cho dù hắn muốn học một chút ma pháp cao cấp hơn, cũng không thể nào làm được.Nữ hoàng Tinh Linh đương nhiên không biết Mạnh Hàn có ý định gì. Nàng

chỉ cảm thấy kinh ngạc vì mình lại không thể nắm bắt được suy nghĩ của

người trẻ tuổi này. Đây không phải là lần đầu tiên. Trên thực tế, mỗi

lần nàng giao lưu với Mạnh Hàn, ngoại trừ càng ngày càng quen thuộc với

thái độ một thương nhân của Mạnh Hàn ra, nàng chưa lần nào có thể nắm

bắt được suy nghĩ thực sự của Mạnh Hàn. Điều này khiến nữ hoàng bệ hạ

luôn cao cao tại thượng, trong sâu thẳm nội tâm lại có một tí tẹo cảm

giác bị thất bại nho nhỏ như thế.Càng như vậy, nữ hoàng bệ hạ dường như càng thêm hiếu kỳ đối với Mạnh

Hàn. Tuy nhiên, nữ hoàng bệ hạ vẫn chính là nữ hoàng bệ hạ. Điều đó chỉ

khiến nàng ngạc nhiên chậm lại mất mấy giây, ngay lập tức liền phản ứng

lại: - Ngươi đã nói với Pháp Thần muốn cùng chúng ta đồng thời phân chia sa mạc này?- Đúng vậy, bệ hạ!Mạnh Hàn nhanh chóng trả lời. Rốt cuộc đã chuyển vào đề tài chính. Mạnh

Hàn lại lên tinh thần. Lần này hắn lại muốn cùng nữ hoàng bệ hạ cố gắng

so chiêu. Phải biết rằng, tùy tiện nhượng bộ, đặt ở trên bản đồ sa mạc,

chắc hẳn đều là diện tích rộng tới mấy chục dặm. Nếu như Mạnh Hàn

nhượng bộ trên phương diện này, vậy thiệt thòi không phải là một điểm

hai điểm.- Chỉ bởi vì ngươi biết sa mạc đã không bị ảnh hưởng của cấm chú?Nữ hoàng bệ hạ nhíu mày. Đối với mở mang diện tích, là một thủ lĩnh,

bất kỳ ai cũng sẽ không ghét bỏ. Nhưng nếu như chỉ vì một tin tức đã

muốn được phân chia sa mạc với Tinh Linh Tộc, dường như Mạnh Hàn còn
chí nói. Cũng không phải hắn khoe khoang. Nếu như hắn thật sự muốn đứng

ra mua lại, nói không chừng thật sự sẽ xuất hiện có người treo giá hoặc

căn bản không bán, với suy nghĩ chờ làm theo Mạnh Hàn sẽ buôn bán lớn.

Người của thế giới này không phải chỉ toàn người ngu. Thời điểm còn là

sa mạc không ai cảm thấy hứng thú với nó. Nhưng nếu như trong sa mạc có

thể tạo ra kim tệ, đó lại là một chuyện khác. Nói không chừng những gia

hoả kia sẽ cho rằng Mạnh Hàn tìm được bảo tàng của vương triều Lưu, như

vậy Mạnh Hàn đã có thể ăn ngủ bất an.- Một biện pháp khác thì sao?Nữ hoàng bệ hạ đương nhiên hiểu rõ lý do này. Nàng mở miệng hỏi hắn biện pháp thứ hai.- Biện pháp thứ hai lại đơn giản hơn nhiều.Mạnh Hàn thu hồi ngón tay của mình, cười nói: - Tinh Linh Tộc đứng ra, ai dám không nể mặt? Đến lúc đó, chỉ cần khống

chế cây cối sinh trưởng trong sa mạc, chờ liền lại thành một vùng với

rừng rậm Tinh Linh, còn ai dám vượt qua ranh giới một bước?Ý nghĩ này có chút vô sỉ. Đây hoàn toàn là do Mạnh Hàn điên cuồng chiếm

tiện nghi của Tinh Linh Tộc. Nhưng lúc này Mạnh Hàn lại không có một

chút suy nghĩ chiếm tiện nghi nào, ngược lại là một tư thế theo lẽ

thường phải làm thế.- Mọi chuyện đều do chúng ta làm, tại sao chúng ta phải chia cho ngươi một nửa diện tích sa mạc đó?Nữ hoàng Tinh Linh lại thoáng nhìn về phía ấn ký vô hình của Mạnh Hàn,

lạnh lùng hỏi. Lòng tham của Mạnh Hàn thật sự có phần quá lớn. Bằng vào

ấn ký của một cao thủ còn chưa đủ để hắn có thể lấy được phân nửa lợi

ích từ trong tay của Tinh Linh Tộc.