Thiên Hạ Vô Song

Chương 354 : Âm Thanh Của Dân Gian(2)

Ngày đăng: 18:36 20/04/20


Khi Mạnh Hàn đang tán gẫu vui vẻ với Joey, bên cạnh chợt có một

giọng nói chen vào. Joey đã sớm hữu ý vô ý chạm vào chuôi kiếm. Nàng tỏ

ra nghi ngờ nhìn chăm chú vào người vừa nói chuyện.Người này đang bưng một cốc bia cỡ lớn đứng ở bên cạnh Mạnh Hàn. Hắn cũng chính là gia hỏa ngồi một người uống rượu.Mạnh Hàn dường như không nhìn thấy biểu hiện của Joey, gật đầu cười nói:- Ngồi đi! Ngồi đi! Ra ngoài tất cả đều là bằng hữu. Ngồi xuống tâm sự cũng tốt!Nói xong, hắn dùng một tay khác thò xuống dưới bàn chạm vào bàn tay đang

nắm chuôi kiếm của Joey. Hắn dùng tay khẽ ra hiệu cho nàng không cần

phải khẩn trương.Dường như Joey cũng cảm thấy gia hoả này không

có gì nguy hiểm gì. Nàng chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm chuôi kiếm ra. Ngay sau đó bàn tay nàng đã bị bàn tay ra hiệu của Mạnh Hàn nắm

lấy.Hai người dường như cũng không ngờ được sẽ có biến hóa như

thế. Mạnh Hàn thoáng chững lại một chút, sau đó lập tức buông lỏng tay

ra.Joey lại mặt đỏ tới mang tai chậm rãi rút tay trở về, giả vờ

cầm chén rượu lên. Nhìn động tác của nàng dường như vô cùng tự nhiên.

Nhưng trên khuôn mặt nàng lại thoáng đỏ ửng đã bán đứng tâm tình của

nàng. Người bên ngoài chỉ xem Joey là một nam tử lính đánh thuê, nhưng

không ngờ được dứoi vẻ mặt phong trần mệt mỏi kia lại một nữ kỵ sĩ mỹ

lệ.- Tiến vào sa mạc thử vận may sao?Người đến cũng

không hề tỏ ra luống cuống, dường như khá quen với tình cảnh như vậy.
ngồi uống rượu đối diện với Mạnh Hàn, ánh mắt lập tức sáng lên. Ngay lập tức, bọn họ liền tiến tới vây quanh.- Dã Ngưu, giao quyền buôn bán tơ lụa trên tay ngươi ra đây!Một đại hán đầu lĩnh không thèm liếc mắt nhìn Mạnh Hàn một cái, đã trực

tiếp quay về phía gia hỏa đang ngồi sát bên cạnh Mạnh Hàn hô lớn. ikienthuc.orgMấy người đại hán vừa xuất hiện, Joey đã mẫn cảm bắt thấy thanh kiếm...Tuy nhiên, mười mấy đại hán đứng xung quanh đều nhìn thấy rõ ràng động tác

của nàng. Ngay lập tức liền có người lạnh lùng uy hiếp nói:- Tiểu tử, nếu như ngươi dám động thủ, ta bảo đảm ngươi không sống qua được ngày hôm nay.Joey giận dữ. Tại Hoàng Sa Thành, người dám nói chuyện với nàng như vậy,

ngoại trừ Mạnh Hàn ra, cũng chỉ có số ít người. Cho dù là những người

trong đội thân vệ của Mạnh Hàn, thời điểm nhìn thấy đội trưởng nàng, tất cả đều run rẩy ngoan ngoãn nghe lời. Làm sao có thể kiêu ngạo giống như mấy tên gia hoả có mắt không tròng từ đâu tới này được.Nàng

đang muốn giáo huấn cho mấy tên gia hoả này một bài học, không ngờ tay

của Mạnh Hàn đột nhiên từ bên kia bàn đưa qua, nắm lấy bàn tay đang cầm

trên chuôi kiếm của nàng, khe khẽ lắc đầu.Cơ hội tốt như vậy,

Mạnh Hàn sao có thể bỏ qua. Không nói đến chuyện này có liên quan với tơ lụa, cho dù thuần túy chỉ là xem cuộc vui, Mạnh Hàn cũng sẽ không bỏ

qua. Từ sau khi trở thành lãnh chúa đại nhân, cơ hội được xem kịch vui

như vậy thật sự quá ít.Đại nhân đã phân phó, Joey đương nhiên sẽ vâng theo. Nàng lập tức nghe lời buông bàn tay đang đặt trên chuôi kiếm xuống. Tuy nhiên Mạnh Hàn dường như vẫn không yên tâm. Hắn vẫn lôi kéo

tay của nàng, khiến trong lòng Joey càng có chút thấp thỏm bất an. Tâm

tư nàng căn bản không đặt ở những chuyện nhỏ nhặt trước mắt này.