Thiên Hạ Vô Song
Chương 387 : Ám Dạ Tập Kích
Ngày đăng: 18:37 20/04/20
Sau khi Mạnh Hàn lại một lần nữa trở thành công nhân khai thác đá, hắn cũng bắt đầu rèn luyện lên
phương thức phóng thích ma pháp hoàn toàn mới.Thời điểm ban đầu khi tinh thần lực của Mạnh Hàn pha tạp, chỉ có thể một lần phóng thích một địa gai. Nhưng hiện tại, Mạnh Hàn có thể thoải mái
đồng thời khống chế sáu địa gai trở lên. Hơn nữa, mỗi một địa gai đều có thể có phương thức biểu hiện khác nhau.Đồng thời phóng thích sáu địa gai, cũng mang ý nghĩa Mạnh Hàn có thể
đồng thời cắt chém vật liệu đá từ sáu mặt. Và không giống với trước đây chính là, Mạnh Hàn hoàn toàn có thể khống chế địa gai cắt chém vật liệu đá biến thành một thứ cứng nhắc, mà không phải hình dạng mũi nhọn như
trước đây. Khi bổ xuống đến vật liệu đá, hầu như không cần phải đánh
bóng, chính là một hình hộp chữ nhật tiêu chuẩn. Mạnh Hàn thậm chí có
thể căn cứ vào yêu cầu của thợ thủ công, để tùy ý thay đổi hình dạng của vật liệu đá.Cứ như vậy, tiến độ khai thác vật liệu đá tăng nhiều. Ngược lại việc vận chuyển và có vài phương diện gia công nghệ thuật mới lại tốn thời gian
công tác nhất. Thường thường Mạnh Hàn khai thác một ngày, đội ngũ phụ
trách vận chuyển vật liệu đá bận rộn được vài ngày.Một nhóm nô lệ ở trong thành bảo Nhà Trắng, ban ngày làm việc, buổi tối
nghỉ ngơi, sinh hoạt dường như rất có quy luật. Tuy nhiên, phía dưới
cuộc sống nhìn như yên tĩnh, vẫn cất giấu bí mật không muốn người biết.- Đầu lĩnh cũng thật là chẳng ra sao. Muốn chúng ta trà trộn vào trong
đám nô lệ này, mỗi ngày làm việc khổ sở như thế, sao không trực tiếp
xông tới chứ?Buổi tối tại nơi nghỉ ngơi của một tiểu đội nào đó có mấy người dường như đều không ngủ, nằm thấp giọng thảo luận.- Xông tới?Một âm thanh khác có chút khinh thường phản bác nói: - Ngươi không phải không nhìn thấy bên ngoài thành bảo. Thành bảo xây
dựng bằng đá lớn. Tảng đá nhỏ nhất cũng nặng mấy ngàn cân. Chỉ cần
thành bảo đóng cửa lớn lại, đừng nói chúng ta chỉ có năm trăm người, cho dù năm ngàn người, xông lên cũng không tiến vào được.- Chúng ta còn phải làm như vậy thêm bao nhiêu ngày nữa? Ta mệt sắp chết rồi.Lại có một âm thanh khác vang lên.- Nhanh thôi. Ban ngày các ngươi cũng phải chú ý một chút tới sự phân bố trong này. Tốt nhất là có thể tìm được vị trí của nhà xưởng sản xuất và chứa những tơ lụa này.Một âm thanh nào đó dường như là người đứng đầu đang khuyên giải đoàn người: - Đầu lĩnh nói, thời gian mười ngày, đến buổi tối ngày thứ mười, hắn sẽ
dẫn theo đội ngũ đến bên ngoài thành bảo. Chỉ cần chúng ta mở cửa lớn
thanh này, vừa mới mơ hồ mở mắt ra, lập tức bị gia hỏa ở gần nhất lấy
tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh ngất. Xiềng xích trên người bọn
họ đang sớm được một gia hoả dùng chìa khóa ngậm trong miệng mở ra. Rất
nhanh, mấy chục người đều khôi phục tự do.Bọn họ lén lén lút lút ra khỏi lều. Mọi người lao thẳng tới nơi gửi công cụ. Vũ khí không có cách nào mang theo, bọn họ chỉ có thể dùng những
công cụ kim loại sẵn có. Chỉ cần vừa tay, những công cụ kim loại này có
thể xem là vũ khí.Mấy chục người chia thành ba hướng. Một đội thẳng đến cửa lớn thành
bảo. Một đội khác lại bắt đầu tản ra xung quanh trại nô lệ, ẩn mình
trong góc tối, chờ thời điểm đồng bọn bên ngoài xông tới. Một đội cuối
cùng lại thẳng vị trí trước đó bọn họ đã phán đoán là nhà xưởng. Một khi đội ngũ bên ngoài xông tới, mục tiêu đầu tiên chính là chỗ này.Mạnh Hàn đang rèn luyện trọng lực thuật, trong nhất thời dừng động tác
lại. Ánh mắt hắn nhìn về phía trại nô lệ, nhíu nhíu mày. Sau đó, hắn
nhẹ nhàng đánh thức Grace đang ở sát bên cạnh, thấp giọng dặn dò hai
câu. Cơn buồn ngủ của Grace lập tức không cánh mà bay.- Xuỵt.Mạnh Hàn làm động tác không mở miệng, ra hiệu Grace đi sắp xếp. Grace
gật đầu một cái, nhanh chóng mặc quần áo, tiếp đó đi ra khỏi gian phòng. Rất nhanh, Demi Diana đẫ xuất hiện ở sát bên cạnh Mạnh Hàn. Joey và
Juli lại nhanh chóng đi tập hợp đội ngũ.