[Việt Nam] Thiên Hạ

Chương 44 : Nghịch chuyển cuộc chiến.

Ngày đăng: 03:14 16/09/19

Cuối cùng cũng áp sát được vào những chiếc xe quân nhu, những tên khăn vàng đi đầu lập tức hô to: “khăn vàng vô địch” rồi lập tức lao thẳng vào các xe để mở đường máu, từng mũi nhọn đâm thủng những tên khăn vàng lỗ chỗ. Nhưng sự hi sinh của chúng không phải là vô ích, những tên phía sau đã dựa vào đó để trèo qua những hàng xe chắn trước mặt. Trên tường thành, quân khăn vàng xông được lên mặt thành càng ngày càng nhiều, ngay khi bọn chúng chuẩn bị chặt hạ đại kì của quân Đại Việt cắm trên lâu thành để treo cờ của quân khăn vàng thì một loạt kị binh như quỷ mị xuất hiện trên tường thành. Bao bọc trên người bọn họ là 1 loạt áo giáp cực kín kẽ Phải nói thêm về tường thành Vạn Xuân, mặt thành của nó cực lớn, có thể đủ cho 3 chiếc xe ngựa chạy song song mà không thấy chật chội, kị binh có thể dễ dàng di chuyển trên mặt thành. Bộ binh khi phải đối mặt với kị binh chỉ có lập trận hình nghiêm cẩn mới có khả năng chống lại được. Nhưng trên mặt thành Vạn Xuân bây giờ địch ta lẫn lộn, 2 bên đang quấn lấy nhau nên chẳng thể nào mà lập được trận hình ra hồn. Đội kị binh lập tức phát động xung phong mãnh liệt, gạt phăng tất cả bọn khăn vàng trên tường thành xuống, mấy trăm kị binh xung phong như trời long đất lở, mấy trăm quân khăn vàng trên thành lập tức tan vỡ, có kẻ cố vung đao chém vào đám kị binh ấy nhưng thậm chí không thể nào xuyên thủng được áo giáp mặc trên người bọn họ. ngay sau đó, kẻ đó đã bị loạn đao phanh thây - Ma quỷ, bọn chúng là ma quỷ. Vài tên khăn vàng hét lên, rồi mặc kệ đang ở trên thành cao, lập tức lao thẳng xuống dưới đất. Dưới dự giúp đỡ của kị binh, đám bộ binh Đại Việt lập tức ổn định lại tường thành, mang rìu chặt bỏ toàn bộ móc treo của thang mây rồi đẩy chúng xuống đất. Khi cái thang mây cuối cùng đẩy xuống dưới đất, đám bộ binh Đại Việt lập tức hò reo vang trời. Sắp thành lại bại, Trương Mạn Thành nắm chặt tay, bây giờ chỉ còn hi vọng vào Kí Châu doanh của Quản Hợi nữa mà thôi. Binh sĩ đang dồn vào quanh cổng thành, chỉ cần đợi lệnh sẽ lập tức xông vào. Lúc này, Kí Châu doanh đang đối mặt với nguy cơ to lớn, mặc dù bọn chúng đã vượt qua được hàng rào chắn, nhưng đợi chờ bọn chúng là những đợt mưa tên, những mũi lao vô tình từ phía quân Đại Việt. Những tên khăn vàng dùng thân thể máu thịt của mình để mở đường, quân khăn vàng phía sau tiếp tục dọn dẹp những cái xe chắn đường, mở lối cho đại quân xông qua. Khi lối đi vừa được mở rộng, Quản Hợi lập tức gào thét: - Lũ Đại Việt yếu đuối đang ở trước mắt, anh em theo ta giết chết bọn chúng, báo thù cho các huynh đệ đã hi sinh. Gần 2000 tên khăn vàng còn sót lại cũng lập tức gào to:” giết, giết.” Rồi nhanh chân chạy lên phía trước với cặp mắt đỏ ngầu. Thế nhưng khi bọn chúng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt tất cả đều như bị dội một gáo nước lạnh, khuôn mặt bắt đầu tái mét. Trên đường phố bây giờ là hơn 30 con quái thú xù xì to lớn, toàn thân bọc giáp sắt. tên nào đó chợt hét lên: - Là voi, voi chiến của Man binh. Hắn là kẻ có ấn tượng nhất với lũ voi chiến này, khi xưa hắn đã từng theo các tướng lĩnh xâm lược Man tộc, không ít lần chạm chán tượng binh của man tộc, chỉ cần số lượng vài con cũng đánh cho quân khăn vàng thất điên bát đảo, huống chi bây giờ số lượng lên tới 30 con. Hắn kể lại: “bọn chúng là lũ quái vật, sức nặng tới vài tấn, khi chúng xung phong, ta có cảm tưởng như mặt đất rung lên.” Minh chứng cho lời hắn nói, mấy chục tượng binh ầm ầm lao lên, những ngôi nhà 2 bên đường như run bật trước mỗi bước tiến của tượng binh. “Ngay khi chúng đến, chúng dùng sức nặng của mình dẫm nát bất cứ thứ gì dưới chấn, cái vòi của chúng quét bay từng người trưởng thành, ngà của chúng sắc bén đến mức có thể đâm thủng bất cứ loại áo giáp tốt nhất nào.” Đàn voi vẫn tiếp tục lao đến, cày nát đội hình khăn vàng, mấy tên cung thủ trên lưng voi tiếp tục săn giết những tên ngoan cố chống cự. Quân Kí Châu khăn vàng đúng là cực kì tinh nhuệ, bọn chúng hung hãn không sợ chết, nhưng chúng không muốn chết vô ích, bọn chúng có thể đối mặt với trăm vạn đại quân triều đình Đại Hán mà không biến sắc, bị chém đầu thì 18 năm sau cũng là một trang hảo hán, thậm chí còn có thể lôi theo vài cái đệm lưng. Thế nhưng, khi phải đối mặt với đàn voi dữ một cách bất lực, chúng nhận ra rằng dù có cố gắng cũng không thể gây thiệt hại gì cho đám tượng binh, chỉ làm cho chúng chết mau hơn, thảm hơn. Một cái chết vô ích. Chúng bắt đầu thấy sợ hãi. Một kẻ, rồi 2 kẻ ném vũ khí trong tay xuống, chạy ngược trở ra, Quản Hợi tức giận chém chết vài tên làm gương nhưng vẫn không thể vãn hồi đại cục. Binh bại như núi lở, ngày càng có nhiều quân khăn vàng bỏ chạy. Quản Hợi cũng bất lực không thể làm gì hơn đành chạy theo đám loạn quân. Đàn voi vẫn tiếp tục truy kích, bộ binh Đại Việt theo sau lập tức thanh toán toàn bộ tàn dư của chiến trường. Trương Mạn Thành đang quan sát trong thành, bất chợt thấy quân khăn vàng nháo nhác chạy ra, hắn vội túm lấy tên lính thông tin hỏi: - Chuyện gì xảy ra, sao đại quân đang tiến vào thành lại chạy trở ra thế kia, mau đi tìm hiểu nhanh. Tên lính thông tin vâng dạ, vội vàng chạy đi. Một lát sau chợt hớt hải chạy đến: - Đại soái, không ổn rồi, không hiểu sao trong thành Vạn Xuân xuất hiện rất nhiều kị binh cùng tượng binh, tướng quân Quản Hợi soái lĩnh binh sĩ dốc sức chống cự nhưng không nổi, giờ đang phải rút lui. Trương Mạn Thành tức nổ phổi: - Sao lại có tượng binh và kị binh trong thành được. mi sao dám nhiễu loạn lòng quân, người đâu, lôi hắn ra chém. Tên lính thông tin bị lôi xềnh xệch ra, không ngừng hét to: - Đại soái tha mạng, đại soái tha mạng. Một lát sau, tiếng kêu im bặt. Trương Mạn Thành lập tức điểm tướng hét lớn: - Chư tướng dẫn quân bản bộ theo ta tiếp viện tướng quân Quản Hợi. Chư tướng dạ ran, lục tục kéo binh xông lên. Trương Mạn Thành thì dẫn kị doanh đi chậm tít ở đằng sau. Thực ra hắn cũng biết tên lính thông tin báo tin thật rồi, hắn đoán đó là man binh tiếp viện Đại Việt theo đường thủy. Nhưng hắn không dám báo cho binh tướng dưới trướng biết. Hắn còn muốn dùng bọn chúng để cản đường cho hắn chạy. Mấy vạn man binh, hàng trăm thớt voi cùng hàng nghìn kị binh toàn là quân tinh nhuệ, vài vạn lính ô hợp dưới trướng của hắn làm sao chống lại được. Đúng lúc này, 1 tiếng pháo lệnh chợt vang lên từ trong thành Vạn Xuân, tứ phía nổi lên tiếng hò reo của binh lính, tiếng hí của ngựa, tiếng rống của voi. Bẩm đại soái, hướng đông xuất hiện rất đông man binh, có hơn 20 thớt voi cùng hơn vạn bộ binh đang tấn công chúng ta . Trương Mạn Thành bình tĩnh hạ lệnh: - Lập tức cho Tôn Sầm tướng quân dẫn quân bản bộ chặn chúng lại. - Đại soái, phía bắc xuất hiện man binh, có mấy chục thớt voi cùng vài vạn bộ binh đang tấn công chúng ta. - Đại soái, hướng tây cũng xuất hiện rất đông man binh đang tấn công về phía chúng ta. Liên tiếp là những tin dữ báo về làm Trương Mạn Thành choáng váng, hắn không hiểu sao tình hình đang tốt đẹp như vậy lại chuyển biến xấu nhanh chóng. Thành Vạn Xuân đang ở ngay trước mắt mà lũ man binh lại cực kì bất ngờ xuất hiện, đánh tan mộng tưởng của hắn thành bọt nước. - Báo, quân giặc đã xâm nhập được phía đông, Tôn Sầm tướng quân đã tử trận. - Báo, báo… liên tục là tin thất trận truyền về, các cánh quân khăn vàng đồng loạt bị đánh tan. Trương Mạn Thành uất ức phun 1 ngụm máu, hét to: “trời hại ta rồi.” Rồi ngã vật xuống bất tỉnh. Mấy tên thân binh vội vàng bấm huyệt nhân trung, lay tỉnh Trương Mạn Thành, thấy hắn đã tỉnh, 1 tên thân binh khuyên can: “tướng quân, chúng ta rút lui thôi, giữ được rừng xanh lo gì thiếu củi đốt. Liêm Châu thành cao hào sâu, lương thực chất đống, binh mã sung túc, chúng ta tạm lui về đó chờ cơ hội đông sơn tái khởi.” Trương Mạn Thành chợt lấy lại chút sinh khí: “phải rồi, chúng ta còn thành Liêm Châu cùng 3 vạn đại quân, lập tức lệnh cho đội kị binh rút lui về hướng thành Liêm Châu.” Nói rồi mặc kệ toán quân khăn vàng đang khổ chiến, hắn cùng hơn ngàn kị binh lập tức trốn khỏi chiến trường. Không biết là ai đó hét lên: “Trương đại soái bỏ chạy rồi, anh em mau trốn thôi, man binh đông lắm.” Khủng hoảng dần lan ra, lúc này đây, đám ô hợp khăn vàng lập tức thể hiện ra tính chất đội quân nông dân của mình, tất cả tan đàn xẻ nghé chạy tứ tán. Rất nhanh chóng từng mảnh vàng trên chiến trường bị quân Đại Việt gặm sạch sẽ không còn sót lại một chút gì. Lại nói về Quản Hợi, sau khi chạy ra khỏi cửa thành, hắn lập tức tổ chức lại đám thân vệ dựa vào khúc chật hẹp đó để chặn lại đám tượng binh. Quân Đại Việt mấy lần tổ chức chọc thủng phòng tuyến nhưng không thể vượt qua. Sốt ruột, Long lập tức chạy lên thành lâu, cùng với binh sĩ vác hết những thứ có thể ném xuống đầu bọn khăn vàng phía dưới. Mặc dù thương vong thảm trọng nhưng những tên hoàng cân lực sĩ bắt đầu ổn định lại, mặc cho mưa tên bão đá trên đầu, chúng vẫn gắt gao bám trụ cửa thành, chỉ cần đại quân của Trương Mạn Thành tới tiếp viện thì có thể phản công được rồi. Đúng lúc này, 1 tên lính toàn thân đầy máu cưỡi ngựa xông tới: - Quản tướng quân, đại sự không ổn, đại quân đã bị man binh đánh tan, Trương Mạn Thành tướng quân đã bỏ trốn. Quản Hợi trợn trừng mắt: - Ngươi nói cái gì. - Tướng quân, đại quân bị đánh tan rồi, chúng ta mau rút lui đi. Thần sắc hung ác trong mắt Quản Hợi từ từ rút đi, chuyển sang màu xám xịt: “hạ lệnh binh sĩ, kết thành trận hình hình tròn, từ từ rút lui.” Rồi quay sang tên thân binh: “ngươi dẫn 200 huynh đệ ở lại cản đường bọn Đại Việt, chỉ còn 1 người cũng quyết không cho bọn chúng đi qua rõ chưa.” Tên thân binh nghiêm mình: - Đã rõ thưa tướng quân. Rồi lập tức điểm 200 huynh đệ dưới trướng chặn đường quân Đại Việt. Quản Hợi soái lĩnh đám tàn binh còn lại, lập tức mở đường máu thoát ra. 200 tên hoàng cân cản ở phía sau nhanh chóng bị quân Đại việt đánh cho tan rã, lập tức 1 đám bộ binh tiến lên dọn dẹp đường cho tượng binh đi qua.