[Việt Nam] Thiên Hạ
Chương 46 : Đánh hạ Liêm Châu
Ngày đăng: 03:14 16/09/19
Chạy suốt cả chặng đường dài, tất cả đều mệt mỏi, giờ chỉ còn lê từng bước mà tiến về Liêm Châu.
Còn cách Liêm Châu hơn 10 dặm, bất chợt trước mắt xuất hiện hàng loạt binh lính, đao kiếm sáng choang, Trương Mạn Thành than:
- Chẳng lẽ mệnh ta lại kết thúc tại đây.
Đúng lúc này, vị tướng đối diện chợt lên tiếng:
- Phía trước có phải là Trương đại soái.
- Chính là bổn tướng, ngươi là, ngươi là Quách Tam. Không phải ta hạ lệnh ngươi ở lại thủ Liêm Châu cơ mà.
- Bẩm tướng quân, hai canh giờ trước, người của Quản Hợi tướng quân mang theo binh phù thông báo quân ta đang tử chiến với quân Đại Việt, sắp hạ được thành, thì man binh xuất hiện, đại soái cùng Quản tướng quân lâm vào trùng vây, yêu cầu mạt tướng mang binh đến trợ giúp.
- Vậy ngươi mang bao nhiêu binh sĩ đi.
- Dạ, tiểu nhân đề phòng bất trắc đã mang hơn hai vạn binh lính đi. Trong thành vẫn còn hơn 5000 tinh binh tử thủ.
Cố nén bất an trong tâm, Trương Mạn Thành lập tức hạ lệnh toàn quân quay về Liêm Châu mặc kệ sinh tử của Quản Hợi. Đám lính khăn vàng vừa phải hành quân mấy chục dặm chưa kịp nghỉ ngơi lại phải quay về, không thể tránh khỏi lòng sinh bất mãn. Nhưng quân lệnh đã hạ, không thể không tuân theo. Chỉ có Quách Tam là phản đối, hắn kiên quyết mang quân đi cứu viện Quản Hợi. Thế nhưng lệnh của Trương Mạn Thành là to nhất, cuối cùng Quách Tài dẫn theo 2000 binh sĩ đến cứu viện Quản Hợi, Trương Mạn Thành dẫn hơn 2 vạn bộ binh lui về Liêm Châu.
Quay về lúc 2 canh giờ trước, Quách Tam đang dẫn người tuần tra trên thành thì 1 kẻ toàn thân đầy máu, tự xưng là thân binh của Quản Hợi yêu cầu đến tiếp viện.
Mới đầu hắn còn không tin nhưng khi tên kia lấy 1 tấm lệnh bài binh phù ra, hắn lập tức nhận ra đó là lệnh bài của Quản tướng quân.
Quách Tam là một tay Quản Hợi bồi dưỡng lên, hắn cực kì biết ơn Quản Hợi, nếu không có Quản Hợi, giờ Quách Tam hắn vẫn chỉ là kẻ chăn ngựa mà thôi. Nhận tin Quản tướng quân bị vây, hắn bỏ mặc mọi lời khuyên can của tham mưu mà dốc toàn quân đi cứu viện, cũng may là hắn chưa mất hết lí trí, vẫn để lại 5000 binh sĩ thủ Liêm Châu.
Tại sao hắn không nghĩ đến bị lừa à? Trong suy nghĩ của hắn cũng như nhiều tướng sĩ khăn vàng, Quản Hợi gần như là một chiến thần bất bại, hắn chưa thua bất cứ một trận nào, hơn nữa, quân Đại Việt muốn tiêu diệt mấy vạn quân khăn vàng trong đó có gần 3000 hoàng cân lực sĩ trong thời gian ngắn là điều không thể.
Quản Hợi từng nói, thấy lệnh bài của hắn như thấy người, với võ công của hắn kẻ nào muốn trộm lệnh bài trên người Quản Hợi còn khó hơn lên trời.
Thế nên nghe tin tức ấy, hắn không tin nó là giả, đại nghiệp quân khăn vàng còn không quan trọng bằng tính mạng của Quản tướng quân.
Một đường không nghỉ, đến quá nửa đêm, Trương Mạn Thành cũng về đến Liêm Châu, hành quân cả đêm, binh sĩ vừa đói vừa mệt, nếu không phải có lệnh đốc thúc của Trương Mạn Thành thì bọn chúng sớm đã lăn ra nghỉ từ lâu rồi.
Nhìn lâu thành vẫn im ắng, cờ quân khăn vàng vẫn được treo thì trái tim của Trương Mạn Thành chợt bình tĩnh lại, cũng may là không có việc gì, nếu không thì quân khăn vàng ở đây không còn có đất dung thân.
Tới dưới thành, mấy tên canh giữ quát to:
- Kẻ đến là ai, đây là trọng địa quân sự, kẻ không phận sự lui ra trăm bước nếu không đừng trách chúng ta tấn công
1 tên thân binh của Trương Mạn Thành quát lớn:
- Người trên đó mau mở cửa thành, đại soái đang ở phía dưới thành. Mở to mắt chó của các ngươi ra mà nhìn. Mau mở cửa để đại soái vào thành nghỉ ngơi.
- Kẻ nào dám hoặc ngôn, Trương đại soái đang suất lĩnh quân đội tấn công thành Vạn Xuân, làm sao có mặt ở đây được, nhất định là các ngươi là quân địch giả mạo. người đâu, địch tập, mau thổi kèn cảnh báo.
Tiếng kèn vang vọng, trong thành rục rịch binh sĩ tụ tập, tên thân binh đang bối rối không biết phải làm gì, lúc này Trương Mạn Thành lập tức tiến lên:
- Ngươi nhìn kĩ, bổn soái chính là Trương Mạn Thành. Mau mau mở cửa.
Tên canh giữ thành lập tức nhìn kĩ, rồi vội vàng nói:
- Thì ra là đại soái, tiểu nhân có mắt không thấy núi thái sơn, người đâu, mau hạ cầu treo để đại soái vào thành.
Kẽo kẹt, cầu treo từ từ hạ xuống, Trương Mạn Thành cưỡi ngựa cùng binh lính từ từ tiến vào, phía trong binh lính đang đứng dạt 2 bên, đứng đón hắn là 1 viên tướng khôi ngô tuấn tú. Trương Mạn Thành cất tiếng hỏi:
- Ngươi là ai mà sao bổn soái thấy lạ mặt vậy.
- Bẩm đại soái, mạt tướng là Phùng Hưng, phụ trách thủ thành.
- Được, ngươi làm tốt lắm, bổn soái nhất định sẽ thăng quan cho ngươi.
- Tạ ơn đại soái.
Trương Mạn Thành nói xong không thèm để ý nữa, lập tức vào thành, đi cùng là 700 tên kị binh thân binh của hắn, đáng tiếc là không có tên lính nào ở Liêm Châu dám đi trước, nếu không chúng đã nhận ra đây không phải là tướng của bọn chúng.
Đang lúc Trương Mạn Thành thả lỏng, một tên thân binh chợt hét lên:
- Tướng quân cẩn thận, Trương Mạn Thành chợt cảm thấy quay cuồng, ngoảnh đầu nhìn lại, tên Phùng Hưng đang nhe răng cười để lộ hàm răng trắng ởn, cây rìu chiến to lớn đang bổ thẳng vào lưng của hắn.
Không kịp phản ứng, hắn lập tức bị bổ bay xuống ngựa, máu cạn gần hết, đám thân binh chưa kịp phản ứng thì một bóng người to lớn nhưng cực kì nhanh nhẹn từ đám bộ binh nhảy bổ ra, lập tức cho hắn thêm 1 đòn, Trương Mạn Thành lập tức ô hô ai tai. Không kịp trăn trối.
Mấy tên thân binh lập tức hét to:
- Tướng quân bị ám sát rồi, trong quân có gian tế.
Cùng lúc Trương Mạn Thành ngã xuống, đám quân ngoài thành cũng nhớn nhác hết cả lên: “man binh, là man binh tập kích.”
Mấy chục thớt voi chiến, mấy ngàn kị binh (trong bóng tối không xác định chính xác số lượng) cùng vô số bộ binh lợi dụng bóng đêm tấn công mạnh vào đám quân khăn vàng, bối rối vì không có người chỉ huy, hơn nữa lại vừa đói vừa mệt quân khăn vàng chống cự yếu ớt, phần lướn vứt bỏ vũ khí, chen nhau chạy vào thành (quân khăn vàng ở đây phần lớn chỉ là hương dũng lv10, chỉ có 1 số ít thành vệ binh lv20). Cầu treo bé nhỏ, bọn chúng lại chen nhau chạy, không ít kẻ bị đẩy rơi xuống hào hộ thành, bị cọc nhọn đâm chết.
Đón chờ chúng trong thành không phải là anh em khăn vàng mà là những trận mưa tên cùng mấy vạn binh lính.
Nói về lúc trước, khi Quách Tài dẫn binh sĩ đi được một lúc khá lâu, có 1 viên tướng hùng vĩ, toàn thân mặc giáp sắt che kín toàn thân dẫn hơn 500 kị binh tới.
- Bổn tướng là Quản Hợi vừa mới phá vòng vây quân Man lui về. Kẻ trên cổng thành mau mở cửa.
Tên lính đưa tin lúc ấy đang nghỉ trên tường thành, lập tức nhìn ra rồi khóc lóc:
- Tướng quân đã thoát, tiểu nhân lo cho ngài quá.
Binh sĩ trên thành cũng xôn xao, vài tên lính cũng nhìn xuống, một tên cũng cất tiếng:
- Phía dưới thành chắc là Quản tướng quân rồi. Ta đã gặp ngài ấy một lần, cũng thân hình hùng vĩ ấy, cũng bộ giáp cùng thanh thiết kích ấy. Quản tướng quân đúng là thần tượng của ta mà.
Thấy mấy tên cùng công nhận, tên tướng thủ thành cũng không nghi ngờ, hắn lập tức hạ cầu treo.
“Quản Hợi” cùng 500 kị binh liền từ từ tiến vào thành, khi tiến vào được một đoạn, bất chợt 1 tên khăn vàng đứng bên cổng hét to: “đây không phải là Quản tướng quân, là kẻ địch đóng giả.”
Trương Phi đang đóng giả Quản Hợi biến sắc, lập tức quát to:
- Toàn thể binh sĩ lập tức chiếm giữ cửa thành, tiếp ứng đại quân vào thành. Rồi lập tức bắn một mũi hỏa tiễn lên trời.
Phùng Hưng đang dẫn quân ở xa, thấy tín hiệu lập tức hạ lệnh: “toàn quân xông lên chiếm thành.”
Quân khăn vàng vội thổi kèn báo động, đám khăn vàng đang say giấc nồng lập tức rời giường mặc giáp vác đao nhốn nháo tập hợp. lúc này, đám quân giữ thành đã bị thịt sạch, mấy trăm tên khăn vàng chạy tới chưa kịp phản ứng đã bị kị binh xung phong đánh tan.
Càng ngày càng có nhiều giặc khăn vàng kéo tới, Trương Phi nóng lòng, đại quân lâu tiếp ứng quá, đám cung tiễn thủ khăn vàng bắt đầu tập hợp, đã có không ít binh sĩ Vân Vụ thành ngã xuống trước làn mưa tên rồi.
Trương Phi lập tức hạ lệnh:
- Binh sĩ lũi lại, những người phía trước lập tức xuống nấp sau lưng ngựa. mặc dù đau lòng với số ngựa chiến nhưng đây là cách duy nhất để giảm thiểu tổn thất của binh sĩ.
Cuộc ác chiến diễn ra ác liệt, quân khăn vàng dùng mọi cách để tấn công chiếm lại cửa thành, Vân Vụ thành thì dùng mạng người để chặn bọn chúng lại.
Đại quân đến rồi, anh em lập tức dạt sang hai bên để tượng binh tiến vào.
Rầm rập, những con voi chiến bắt đầu chui qua cửa thành bé nhỏ xông vào, cung tên quân khăn vàng không thể nào đâm thủng lớp giáp cũng như lớp da xù xì của chúng. 1 con, 2 con rồi ngày càng nhiều tượng binh lọt vào thành, đường phố dường như chật hẹp hơn, chúng bắt đầu càn quét, đập tan các ổ kháng cự của quân khăn vàng.
Mấy chục tượng binh tỏa ra các hướng như những chiếc xe tăng đi càn, bộ binh theo sau tiêu diệt toàn bộ khăn vàng lọt lưới.
Từ khi tượng binh lọt được vào thành thì kết cục đã an bài. Không đầy nửa canh giờ, quân khăn vàng đã bị tiêu diệt gần hết, trận này bên phía tấn công thiệt hại hơn 200 kị binh cùng 500 bộ binh (phần lớn là gamer).
Vội vàng cho người dọn dẹp, Long chuẩn bị đón lõng mấy vạn quân khăn vàng.