Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Chương 13 : Tình cờ gặp ở bãi tập

Ngày đăng: 16:08 19/04/20


Nghi thức cầu mưa và việc quyên góp thu được thành công lớn đã nằm trong dự tính từ trước, cũng không làm cho Âu Dương Tuệ Như đắc ý vênh váo. Vạn dặm trường chinh, nàng chỉ mới đi được bước đầu tiên thôi! Đợi đến hai ngày sau trời đổ mưa to ở Tây Nam, rồi từ đó truyền đến tin tức tình trạng hạn hán có phần giảm bớt, trong lòng nàng mới hơi kinh hãi, hô to may mắn.



Thật sự là vận khí dẫm phân chó! Rốt cục chị ‘chôm’ được một lần kịch bản của đại thần bàn tay vàng, không dễ dàng nha!



Âu Dương Tuệ Như cảm thán xong, suy nghĩ lại thắt chặt. Lần này Giang Ánh Nguyệt không thành công, tuyệt đối sẽ không nản lòng, với tính cách cứng cỏi của nàng ta, thất bại một lần, có khi còn kích thích nàng ta càng hăm hở tiến lên.



Theo như kịch bản ghi lại, Giang Ánh Nguyệt cứu tính mạng Thế Tông hai lần, cũng bởi vì vậy làm cho Thế Tông nảy sinh tình cảm với nàng ta, càng ngày càng sâu, thăng chức cho nàng ta từ một nữ quan nho nhỏ thành nữ quan nhất phẩm, hơn nữa còn kịch liệt phản bác ý kiến triều thần, ngoại lệ tấn phong Giang Ánh Nguyệt làm Hoàng quý phi, tốc độ thăng chức còn nhanh hơn so với việc phóng tên lửa.



Hai lần ân cứu mạng, một lần là đỡ mũi tên thay Thế Tông trong khi đi săn, một lần nữa là khi Thế Tông bị bệnh dịch, ngay lúc tính mạng vô cùng nguy cấp thì liều chết hiến một phương thuốc dân gian. Thấy ‘sến’ chưa, nghe thấy mắc ói?



Khi Âu Dương Tuệ Như đọc kịch bản đến đoạn đó, cứ như bị trúng ‘tà’ động kinh phong , đối diện với màn hình máy tính mà cười nghiêng ngả, nay quay đầu nhìn lại, thật là cười không nổi. Bởi vì, nàng xuyên rồi, hiện tại không phải trường quay phim, mà là dao thiệt kiếm thiệt, nếu nàng muốn cướp lấy danh tiếng của Giang Ánh Nguyệt, cần phải mạo hiểm tính mạng! Nếu như làm không tốt, đừng nói là nàng nói gở, có khả năng trở thành vật hi sinh ‘rớt đài’ đầu tiên.



Thật nhức đầu quá đi! Âu Dương Tuệ Như một mình mình nằm trên ghế quý phi xa hoa trong thư phòng, đau khổ xoa trán. Quên đi! Dù có đấu không lại thì cũng chỉ là chết, chỉ có thái tử mới thật thê thảm, so sánh với nhau mà nói, một mũi tên xuyên tim cùng với bệnh chết còn thoải mái hơn, tướng chết so với bị đối xử như con heo chết còn đẹp mặt hơn! Liều mạng thôi!



Sau khi đã chuẩn bị tư tưởng, Âu Dương Tuệ Như khôi phục tinh thần, tiếp tục lập kế hoạch tác chiến cho bước tiếp theo.



Tình tiết cụ thể là ‘Khi Thế Tông đi săn thì bị ám sát, Giang Ánh Nguyệt liều chết đỡ mũi tên giùm Thế Tông ‘.



Âu Dương Tuệ Như cầm một tờ giấy tuyên, nhìn hàng chữ giản thể như nhảy nhót trên tờ giấy tuyên này, nhíu mi trầm tư: cả đời Thế Tông bị ám sát vô số lần, bên cạnh lại có một đám thị vệ võ công cao cường bảo vệ, nhiều đại nam nhân như vậy, lại để cho Giang Ánh Nguyệt chỉ là một nữ tử tìm được cơ hội hộ giá? Vốn là một mũi tên xuyên tim, hơn nữa Giang Ánh Nguyệt chỉ là thiếu nữ yếu ớt, sao lại không mất mạng? Tất cả những việc này, nếu nói chỉ là trùng hợp, đánh chết Âu Dương Tuệ Như cũng không tin.



Ám sát lần này, mười phần thì có tám · chín phần là Giang Ánh Nguyệt đã an bài trước đó, chết vài người, ngược lại lấy được sự tín nhiệm Thế Tông, cuộc mua bán này đối với Giang Ánh Nguyệt đã được huấn luyện từ nhỏ trong hoàng tộc, kẻ vốn xem mạng người như cỏ rác mà nói, thật sự là có lời.
Thấy động tác Âu Dương Tuệ Như, đôi mắt Giang Ánh Nguyệt sáng ngời, khóe miệng cười nhạo càng sâu, vui sướng khi người gặp họa nghĩ thầm: người Nữ Chân trước khi chưa xây dựng đất nước đều dựa vào du mục săn bắn mà sống, cung tiễn là công cụ sinh tồn, đối với bọn họ có ý nghĩa đặc thù, ngày thường cực kỳ quý trọng. Âu Dương Tuệ Như gây ‘thương tích’ cho cung tiễn như thế, chắc chắn sẽ khiến Hoàn Nhan Bất Phá phản cảm.



Quả thực hiện tại vẻ mặt Thế Tông không ngờ, chau mày, môi mỏng mím thành một đường thẳng, bước mấy bước về phía trước muốn lên tiếng răn dạy, lại khó khăn dừng bước chân lại. Bởi vì nhìn thấy vẻ mặt Âu Dương Tuệ Như đằng xa xa chính là rất đau lòng chạy tới chỗ cung tiễn, ôm cung tiễn bị vứt đó vào trong lòng, không ngừng lấy tay áo chà lau, vô cùng yêu thương trân trọng.



Thấy hành vi Âu Dương Tuệ Như trước sau tương phản lớn như thế, Giang Ánh Nguyệt ngạc nhiên, thầm mắng: nữ nhân này sao lại thay đổi lớn như vậy! Đã ném đi, còn chạy lại ôm vào làm gì?



Trên thực tế, Âu Dương Tuệ Như ném cung xuống liền hối hận .



Đây chính là nàng liếc mắt một cái liền nhìn trúng trong trăm ngàn cung tiễn, chẳng những tinh xảo khéo léo hơn so với cung tên khác, trên thân cung còn được nàng cố ý khắc tên kiếp trước của mình để nhấn mạnh quyền sở hữu. Cái tên đó là nàng đi tìm đại sư chuyên về thư pháp thiết kế cho mình, chữ viết mạnh mẽ hữu lực, như rồng bay phượng múa, khắc vào lên đó cũng là vì tiếc nuối hào quang thiên hậu của bản thân.



Nàng là cái tương đương cảm xúc hóa nhân, như thế có kỷ niệm ý nghĩa cung tiễn, nàng đương nhiên luyến tiếc thật sự vứt bỏ, vừa rồi đều chỉ là vì phát tiết trong lòng buồn khổ thôi.



Khó chịu phát tiết ra xong rồi, tinh thần nàng tỉnh táo lại, thất bại trên mặt trở thành hư không, tiếp nhận cung tên sư phụ đưa tên, nâng tay kéo cây, đối với cái bia xa xa lại tiếp tục luyện tập ‘vèooo vèoooo’.



Lần này, nàng vẫn như trước tập bắn vô cùng vui vẻ, nhưng trên cái bia thượng vẫn như cũ trống trơn, mà Tần ma ma với Tiểu Vũ, sư phụ vẫn đứng ở một bên nhìn nàng tập bắn, trên mặt những người đó đều mang theo biểu cảm nhìn quen lắm rồi.



Thế Tông nhìn thấy một loạt hành động tác của Âu Dương Tuệ Như, bỗng nhiên cười rộ lên, tiếng cười cực kỳ vui vẻ. Thái tử phi này thật sự là tínhtình trẻ con, đơn thuần đáng yêu, khó trách Thái Hậu thích như vậy! Hắn buồn cười nghĩ thầm.



Giang Ánh Nguyệt nhìn không thấy biểu tìnhThế Tông, nhưng có thể từ trong tiếng cười đó cảm nhận được tâm tình khoái trá của hắn, Giang Ánh Nguyệt nhìn Âu Dương Tuệ Như đằng xa vẫn còn luyện tập bắn tên, trong mắt hiện lên một chút cừu hận thấu xương.