Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Chương 23 : Chuyến săn tây sơn 9

Ngày đăng: 16:08 19/04/20


Lưu Văn Thanh khó chịu và không cam lòng, Thái tử lại không có chú ý tới, hắn chỉ lo tập trung quan sát Thế Tông ngồi trên cao, thấy trong mắt Thế Tông chan chứa tình cảm vui vẻ, nên càng ngày càng cảm thấy hài lòng với Thái tử phi hiện giờ.



Có Thái tử phi giúp hắn quản lý Dục Khánh cung, quả thật bớt đi cho hắn rất nhiều ưu phiền, dưới tình hình này lại gây được chú ý lớn, lại cho hắn mặt mũi, giúp ích rất nhiều cho hắn. Bất quá, Thái tử phi cũng đã kính rượu, hắn làm phu quân, cũng phải biết điều tỏ vẻ một chút mới được.



Suy nghĩ xong, Thái tử ra hiệu cho tùy tùng bên cạnh đổi một cái chén lớn, đổ đầy rượu mạnh, cung kính đứng dậy, hai tay giơ ly rượu lên thật cao, hướng về Thế Tông nói: “Phụ hoàng, nhi thần cũng kính người một chén, chúc người khỏe mạnh an khang.”



Thế Tông gật đầu, chỉ chỉ ly rượu mình đã uống sạch, ý bảo tùy tùng rót thêm rượu.



Hết một chén này lại uống tiếp chén khác, tuy rằng hào hứng, nhưng chung quy vẫn thương tổn thân thể. Đợi Thái tử kính rượu xong, không thiếu được mấy người Thành vương, Vệ vương cũng muốn thay nhau lên sân khấu, hơn nữa còn rất nhiều thân vương quận vương kia, cho dù Thế Tông có ngàn chén không say thì cũng không chịu nổi bọn họ thay phiên nhau như vậy.



Đoán được tình huống tiếp theo, Thái Hậu ngồi không yên, vội vàng lên tiếng ngăn cản, giọng điệu ôn hòa: “Chén rượu này Thái tử không cần lại kính. Có câu nói là vợ chồng một thể, Thái tử phi kính, đó cũng chính là Thái tử Kính, có đúng thế không?”



“Đúng vậy.” Mọi người ngồi dưới đều gật đầu phụ họa.



Vợ chồng một thể? Lời này nghe thật chói tai, khiến Thế Tông chau mày, tức ngực khó chịu. Hắn liếc mắt nhìn Thái tử phi đang tỉnh tỉnh mê mê ngồi xem diễn, lại liếc mắt thấy thái tử đang buông ly rượu xuống, môi nhếch lên, vươn tay cầm lấy ly rượu, trầm giọng nói: “Thái tử cũng là có tâm, ly rượu này để trẫm uống hết.”



Dứt lời, Thế Tông nhấc tay ngửa đầu uống một hơi cạn rượu, ngoài mặt biểu tình thâm trầm, trong lòng bực bội, không có hưng trí uống hết mình như vừa mới nãy.



Thế Tông liếc mắt nhìn kỹ Thái tử đang lộ sắc mặt vui mừng, lại liếc mắt mọi người ngồi phía dưới đang rục rịch, làm như tùy ý nói: “Thái tử là trẫm do chọn lựa làm thái tử, rượu này trẫm đương nhiên phải uống, về phần những người khác, cứ tự mình vui vẻ là được rồi.”



Lời vừa nói ra, mấy người Thành vương lập tức buông ly rượu đang muốn giơ lên, trong lòng chua sót khó làm rõ. Nói chung phụ hoàng đối với Thái tử không giống với người khác, giờ đây còn nói mấy lời này, chính là củng cố địa vị Thái tử, đồng thời cũng cho bọn họ một sự cảnh cáo. Nếu bọn họ cũng có người vợ có năng lực như Thái tử phi vậy, lo gì không có cơ hội tỏa sáng trước mặt phụ hoàng? Thái tử thật có phúc!
Nhìn nữ nhân này, nàng lại liên tưởng đến Ngô thị lúc trước, thế này mới mắt thấy óc hiểu nghĩ ngợi: Ngô thị mười phần thì có tám chín phần cũng là người của nam nhân này! Khó trách Ngô thị đối với cung quyền của Dục Khánh cung lại chấp nhất như vậy.



Vốn trong kịch, Thái tử phi truyền ra căn cứ chính xác hai người đoạn tụ, chớp mắt một cái lại đảo thành mật tín Thái Tử và Thừa tướng cấu kết mưu phản, cũng là bởi vì, người này đã sớm nắm giữ Dục Khánh cung ở trong tay, vu oan giá họa, đổi trắng thay đen, quả thật là chuyện tranh nhau từng phút từng giây một.



Nghĩ xong, Âu Dương Tuệ Như thấy lạnh toát cả lưng, xông thẳng lên đầu, làm cả người nàng run rẩy. Hóa ra, nàng sơ sót, kẻ địch cũng đã ẩn núp ở bên người nàng tùy thời mà động, mà nàng lại ngây thơ không nhận ra.



Càng nghĩ sắc mặt càng tái nhợt, Âu Dương Tuệ Như nắm chặt hai tay, đối với tình cảnh gian nguy bản thân lại thêm một tầng hiểu biết sâu hơn.



“Thái tử phi, ngươi làm sao vậy? Không thoải mái à? Không thoải mái thì tranh thủ thời gian về trước đi?” Hoa Dương quận chúa bên cạnh Âu Dương Tuệ Như thấy sắc mặt nàng khó coi, nghĩ là nàng bị một màn vừa nãy kích thích ghen tuông, mở miệng hơi có chút vui sướng trên nỗi đau người khác.



Hoa Dương vừa mở miệng, dẫn tới việc Thái Hậu và Thế Tông cùng nhìn về phía Thái tử phi, trong mắt ẩn chứa lo lắng.



Thái tử phi coi trọng Thái tử đến như vậy sao?! Thế Tông hiểu sai nhíu mày nghĩ thầm trong lòng, bỗng thấy khó chịu một cách không hiểu, nhưng thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lại nhịn không được đau lòng, vẫy tay nói: “Nếu Thái tử phi không khoẻ thì trở về trước đi, hôm nay ngươi vất vả rồi, nên nghỉ ngơi sớm.”



Âu Dương Tuệ Như cần gấp một nơi thanh tĩnh để tự suy nghĩ, Thế Tông đề nghị thế, nàng cũng không chối từ, vội vàng đứng dậy cáo lỗi, rời đi trước.



Thế Tông thấy Thái tử lơ đễnh việc Thái tử phi rời đi, chẳng những không đưa tiễn mà vẫn còn tự mình hưởng lạc như cũ, đột nhiên trong lòng dâng lên một đốm lửa giận. Xoa dịu lửa giận, hắn cố nén lại xem cho hết biểu diễn, mâu sắc thâm trầm liếc Thái tử một cái, cũng đi cùng Thái hậu rời khỏi trước.



Không có Thái tử phi thì dạ tiệc thật sự là chán ngắt vô vị, khiến cho hắn không muốn ở lại lâu thêm một chút nào.