Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng
Chương 27 : Chuyến săn tây sơn 13
Ngày đăng: 16:08 19/04/20
Nếu như là ngày xưa, thái tử coi trọng nữ nhân nào, Thế Tông và Thái Hậu tuyệt đối không can thiệp vào mà ngược lại còn vui vẻ khi thấy cảnh này. Bời Thái tử không ham mê nữ sắc, đến nay con nối dõi vẫn chưa có, việc này vẫn là tâm bệnh của bọn họ, nhưng mà ngày hôm nay, bọn họ thực sự cao hứng không nổi.
Thái Hậu hơi liếc mắt nhìn Thừa tướng đang đen mặt, thở dài, dưới tình huống này mà thái tử còn làm cho Thừa tướng và Thái tử phi ngột ngạt, thời điểm chọn nữ nhân này cũng quá không đúng lúc rồi.
Thừa tướng đau lòng chua xót thì không cần phải nói, có người cha thấy con gái mình thì đang đau đớn nằm trên giường, mà phu quân của nàng thì lại phong lưu khoái hoạt bên ngoài thì cũng chả vui vẻ nổi. Không có nổi nóng hay bỏ đi tại chỗ, đã xem như Thừa tướng tự chủ hơn người.
Mà tâm tình Thế Tông cũng phức tạp. Tình cảm Thái tử với Thái tử phi không sâu đậm, về lý, hẳn là hắn phải cảm thấy cũng hờn giận, về tình, lại cảm thấy có một loại cảm giác thoải mái hơn hẳn, một sự yên tâm nào đó mà dường như phải là như vậy mới là bình thường. Về phương diện khác, nghĩ đến việc nếu Thái tử phi hôm nay mà biết được tình trạng như thế này thì sẽ thương tâm khó chịu đến nhường nào, trong lòng vừa đau vừa giận làm cho hắn không thể trưng ra một khuôn mặt hoà nhã với thái tử nổi.
Ngay cả chính hắn còn không đành lòng làm cho tiểu nha đầu thương tâm khổ sở, thái tử làm sao có tư cách đó chứ?
Nghĩ xong, Thế Tông chau mày, cẩn thận đánh giá nữ nhân hành lễ vấn an trước mắt, ánh mắt vô cùng âm trầm, làm người ta không rét mà run.
Hình Phương Lan bị Thế Tông quan sát tới lui một vòng sợ tới muốn ngất tại chỗ, hai chân run rẩy không ngừng.
Thái tử thấy hai mắt Thế Tông âm trầm đầy sát khí và băng hàn, mồ hôi liên tục rịn ra trên trán chảy thành giọt, trong lòng tự biết bản thân hắn phong lưu khoái hoạt bị Âu Dương thừa tướng bắt gặp tại trận, nhất định là khiến phụ hoàng bực mình. Lúc này hắn còn không biết, vợ chính của mình đã bị thương, đang nằm ở trên giường.
Giang Ánh Nguyệt một mực yên lặng đi theo phía sau Thế Tông thầm than trong bụng: Hình Phương Lan này cũng là kẻ có bản lĩnh, ngắn ngủn mấy ngày đã ‘câu’ được thái tử, hoàn thành chuyện tốt. Chỉ tiếc thời điểm xuất hiện rất không đúng lúc, Âu Dương Tuệ Như bị thương còn nằm trên giường, nàng ta còn dám đỉnh đạc xuất hiện, hơn nữa còn bị Âu Dương Tĩnh Vũ bắt gặp tại trận, làm cho Thế Tông với Thái Hậu khó chịu, xem ra, sau khi tiến cung muốn nhanh chóng đi lên cũng khó khăn. Bất quá, kết cục cũng còn hai đường, phải xem bản lĩnh lôi kéo lòng người của nàng ta thế nào. Lôi kéo được thái tử, có thái tử bảo vệ, trèo lên cao cũng không phải việc khó. Ngô thị không phải là ví dụ tốt lắm sao?
Vừa nghĩ như vậy, Giang Ánh Nguyệt cúi đầu, nở nụ cười nhàn nhạt.
Ánh mắt Thế Tông càng ngày càng lạnh như băng, thái tử cũng có liên quan, nên khi nhìn cũng mang theo vài phần sát khí.
Đây rõ ràng là giận chó đánh mèo mà! Thái Hậu nhíu mày, lại vẫn nhận lời.
Được Thái Hậu nhận lời, thần sắc đang căng thẳng của Thế Tông hòa hoãn lại, đi đến cạnh doanh trướng, cao giọng hạ lệnh các thị vệ, “Các ngươi mau đi chuẩn bị một chút, trẫm khởi hành hồi kinh ngay lập tức.”
Các thị vệ lớn tiếng đáp lời, tinh thần mười phần, hiển nhiên không bị màn ám sát này làm giảm nhuệ khí.
Thế Tông vừa lòng gật đầu, đi vào trong trướng, bình tĩnh nhìn tiểu nha đầu trên giường, khuôn mặt ửng hồng, hôn mê bất tỉnh, trong mắt thương tiếc vô luận thế nào cũng không che giấu được.
Hắn đưa tay, nhẹ nhàng dùng đệm chăn mềm mại đóng gói kỹ lưỡng tiểu nha đầu, dìu dàng ôm vào trong lòng, bước lên xe ngựa mà các thị vệ đã chuẩn bị, ra đi không quyến luyến.
Thái Hậu bình tĩnh đứng trước trướng, nhìn theo đoàn người dần đi xa, biến mất trong màn đêm, trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh lúc Thế Tông ôm lấy Thái tử phi với biểu tình ôn nhu hiếm thấy, trong lòng kinh ngạc pha lẫn hoài nghi, rồi nặng nề thở dài.
Tin tức Thế Tông rời đi truyền đến, thái tử vừa thu thập thỏa đáng, đang chuẩn bị đi long trướng thỉnh tội liền ngây ngẩn cả người, trong lòng hơi hơi hối hận việc xúc động hôm nay. Bởi vì nghẹn lâu lắm rồi, chẳng phải đối với gương mặt mình không có hứng thú lại không ‘dậy’ nổi, hắn cũng sẽ không khẩn cấp muốn Hình Phương Lan đến như vậy.
Vốn định bỏ qua nữ nhân này, nhưng nghĩ đến cặp mắt ẩn hàm lãnh ngạo kia của nàng, cực kỳ giống người trong lòng, thái tử do dự. Cấm túc Ngô thị, Lưu Văn Thanh lại không cho hắn gần gũi, cuộc sống của hắn thật sự quá khó khăn. Thôi, Thái tử phi lương thiện hiểu lòng người, sau khi trở về cứ ngon ngọt dụ dỗ nàng, bảo nàng ở trước mặt Thừa tướng với phụ hoàng nói tốt mấy câu, việc này cũng liền trôi qua thôi.
Nghĩ xong, hắn cảm thấy an tâm hơn không ít, mãi đến khi truyền đến chỉ dụ trước khi Thế Tông rời đi để cho Thành vương phụ trách công việc nhổ trại hồi kinh, hắn mới hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Mà Thành vương nhận được chỉ dụ thì vui mừng quá đỗi, trong lòng có chút vui sướng khi người gặp họa, thầm nghĩ Thái Tử ngây thơ đúng là không may mắn, lúc nào ngoạn nữ nhân mà không tốt? Chọn lúc phụ hoàng gặp chuyện, Thái tử phi bị thương mà ngoạn, là ngại thái tử vị hắn ngồi không quá an ổn sao? Hừ, sống trong cung này, đi một bước liền phải xem trăm bước, thái tử khinh suất nông nổi bảo hắn làm sao có thể phục? Bất quá chỉ là chiếm phần con trai trưởng, lại có một nhạc gia quan tâm thôi, tất cả dựa vào đều là vận khí, sớm muộn gì cũng kéo hắn xuống!