Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng
Chương 5 : Cướp vai diễn
Ngày đăng: 16:08 19/04/20
Ở cổ đại, điều kiện y học cũng khá lạc hậu, một đợt cảm cúm cũng có thể làm chết người, hơn nữa cảm cúm còn có tính lây lan cho nên đấy cũng là một trong các loại bệnh nguy hiểm nhất.
Bởi vậy, khi thái tử lên tiếng nói là Thái tử phi bị cảm lạnh, cần phải đóng cửa dưỡng bệnh, tức thì chẳng có mấy ai dám đến Dục Khánh cung, mọi người đều sợ bị lây bệnh. Thế Tông hoàng đế và hoàng thái hậu hay tin liền ban thưởng rất nhiều dược liệu quý báu, đồng thời phái cung nhân đến trước là thăm hỏi, sau là truyền khẩu dụ miễn việc mỗi ngày đến thỉnh an, dặn nàng nhất định phải an tâm tĩnh dưỡng.
Âu Dương Tuệ Như đối với loại tình huống này rất vừa lòng, không cần thỉnh an, vừa vặn tránh khả năng làm lộ chuyện. Âu Dương Tuệ Như lợi dụng khoảng thời gian dưỡng bệnh này, nàng lấy tốc độ nhanh nhất học tập phải quản lý cung vụ thế nào để nhanh chóng thâu tóm Dục Khánh cung trong tay.
Thái tử phi là quốc mẫu tương lai, thân phận không thể xem thường, nếu so với phần đông cung phi trong cung cấm, tuy là tiểu bối nhưng địa vị lại cao hơn hẳn. Thái tử và Thái tử phi tuy sống trong cung nhưng không thuộc về hậu cung của hoàng đế, ngay cả hoàng hậu cũng không có quyền can thiệp quá nhiều. Đúng vậy, nắm chắc Dục Khánh cung, chẳng khác nào nắm được cội rễ, lại thêm một điểm đặt chân an toàn, việc này đối với Âu Dương Tuệ Như mà nói là cực kỳ quan trọng.
Kẻ thù lớn nhất của Âu Dương Tuệ Như đang gần trong gang tấc, chẳng có thời khắc nào không dòm ngó đe doạ đến tính mạng bộ tộc Âu Dương, Âu Dương Tuệ Như cô làm sao có thể lơi là?
May mắn, việc quản lý Dục Khánh cung cũng gần giống với việc quản lý công ty ở kiếp trước của cô, quy mô thôi đừng nhắc tới, đợi cô hiểu thấu cung quy, đọc hiểu hết lịch sử Đại Kim, hiểu biết toàn diện Đại Kim và cả những điểm đặc biệt, lại dần dần thích ứng cuộc sống cổ đại, thì nàng ở Dục Khánh cung như cá gặp nước .
Theo tổ chế, thái tử nên có một chính phi, hai sườn phi, bốn phu nhân và mấy vị thị thiếp, nhưng trong lòng thái tử đã có đối tượng, mà người đó lại là nam nhân, bởi vậy, nữ nhân trong hậu viện của hắn rất ít, trước mắt chỉ có một chính phi, một sườn phi, hai phu nhân, sáu thị thiếp, mà trong những nữ nhân này, ngoại trừ Ngô thị ngẫu nhiên được sủng hạnh vài lần ra thì những nữ nhân khác hầu như chỉ để trang trí.
Âu Dương Tuệ Như mới đến ngày đầu tiên đã thu thập kẻ hay “đâm thọt” Ngô thị, mà các nữ nhân khác địa vị trong Dục Khánh cung vốn thấp kém, bản thân lại không được sủng, thấy thế đều “im hơi lặng tiếng”, thái độ với Thái tử phi cũng cực kỳ cung kính, nên cũng bớt phải lo việc quản lý, đây là điều duy nhất mà Âu Dương Tuệ Như cô cảm thấy vừa lòng đối với thái tử.
Đất nước Đại Kim mới được thành lập không lâu, còn cần chăm lo việc xây dựng đất nước, ổn định vương quyền, trong nước vẫn còn dư nghiệt tiền triều tồn tại lại thường xuyên xúi giục người dân gây loạn khắp nơi, còn nơi biên cương thì bị bộ lạc Mông Cổ cướp bóc, Thế Tông hoàng đế Hoàn Nhan Bất Phá cả ngày bận lo chính trị, so với Hoàn Nhan Cảnh thì càng không quan tâm phụ nữ.
Hậu cung thường gồm có một hậu, năm phi, chín tần, hai mươi bảy thế phụ, tám mươi mốt ngự thê*, thế mà trước mắt chỉ có một Nguyên phi, một Nhu phi, ba tần, hai Tiệp dư tổng cộng chỉ có bảy người, còn một trăm mười sáu chỗ trống chưa có ai, mà trước mắt Thế Tông hết lòng lo lắng đến mất ăn mất ngủ vì việc nước, muốn lấp hết những chỗ trống đấy không biết cần phải đợi đến bao lâu nữa.
Âu Dương Tuệ Như nhận được thánh chỉ, cô nhìn chằm chằm mấy chữ ‘Đại hạn ở Tây nam’ rồi lâm vào trầm tư. Nạn hạn hán lần này là do các thế lực phía sau Giang Ánh Nguyệt giở trò, bước tiếp theo chính là tăng địa vị trong cung thêm một bậc. Chỉ là, đó là ở trong kịch bản, còn thực tế nàng ta đã làm như thế nào?
Âu Dương Tuệ Như nửa ngồi nửa dựa vào chiếc ghế quý phi với chất gỗ xa hoa, tay phải siết chặt tờ thánh chỉ, tay trái gõ gõ, cô nhắm mắt, nhớ lại đây chính là đoạn mang kịch tính đầu tiên trong kịch bản, trong đầu lại tự động sắp xếp đoạn kịch bản này như lúc thường luyện tập trước lúc quay phim. Một lúc lâu sau, cô mở đôi mắt lấp lánh ánh sáng, môi cong nở nụ cười tuyệt đẹp nhưng lại lộ ra hàm xúc kiên định, trong lòng thầm nghĩ: xem ra, đã đến lúc cô phải vào cung rồi.
Có lần Âu Dương Tuệ Như không tham dự buổi tiệc tối Trung thu, mà Giang Ánh Nguyệt thì đã có âm mưu từ sớm việc bộc lộ tài hoa và xinh đẹp bản thân, bước đầu hoàn mỹ cho việc nàng ta từ cung nữ trở thành nữ hoàng, rồi bước thứ hai, bước thứ ba, cứ sau mỗi lần nàng ta lại càng tiến đến gần đĩnh cao nhất của quyền lực, Âu Dương Tuệ Như cô sẽ không để nàng ta thực hiện được.
Cũng giống như việc cướp vai diễn vậy, không từ thủ đoạn cướp đi cơ hội xuất hiện trước ống kính của đối phương, mà đã không thể liên tục xuất hiện trước ống kính, nhà ngươi còn muốn trở thành nhân vật chính sao? Câu trả lời hiển nhiên là không thể.
Mà ở kiếp trước, Âu Dương Tuệ Như từng được mệnh danh là ‘Thiên hậu xấu xa’ ở ảnh thị, cướp vai diễn, cướp lời thoại, cướp nhân vật… Đối cô mà nói, những cái kia đều là kỹ năng chuẩn bị cho sự nghiệp, con đường từ ‘thường dân’ trở thành ‘Thiên hậu’, cô đã sớm vận dụng thành thục những kỹ năng này.
Tương lai vật hi sinh Thái tử phi nhìn thì đáng sợ, tràn ngập kẻ thù âm thầm rình rập với sát khí lạnh lẽo phát ra làm người ta chùn bước. Nhưng nếu xem đó là như một bộ kịch để diễn, cố gắng để mình trở thành nhân vật chính trong bộ kịch đó, bản thân mình thì nắm chắc quá trình diễn tiến của bộ kịch, nắm trong tay toàn cục, việc này đối với Âu Dương Tuệ Như đời trước mà nói thì đó là việc làm vô cùng dễ dàng, không có gì trở ngại.
Âu Dương Tuệ Như chuyển đổi phương thức tư duy, dùng ánh mắt hoàn toàn mới chờ đợi tương lai, Âu Dương Tuệ Như tràn đầy tin tưởng, không chút nào sợ hãi, nhất thời cả người tản mát ra thần thái loá mắt.
Giang Ánh Nguyệt, chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt ! Cô, những ngày tiếp theo chỉ có thể làm theo kịch bản của tôi mà thôi!
Âu Dương Tuệ Như cuộn thánh chỉ lại, bỏ vào hộp gấm, trong đôi mắt cô mang ý cười nhợt nhạt nhưng tràn đầy ý chí chiến đấu.