Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng
Chương 8 : Tín ngưỡng tôn giáo
Ngày đăng: 16:08 19/04/20
Nghe đồn có khi thật khi giả, lúc nhìn thấy bộ dáng rạng rỡ, tràn đầy sức sống của Âu Dương Tuệ Như, hai mắt trong trẻo có thần, trong lòng Thành vương phi liền có phán đoán mơ hồ, tâm đột nhiên bất ổn.
“Tứ hoàng tẩu sao vậy? Cứ nhìn chằm chằm vào Tuệ Như, trên mặt Tuệ Như dính gì sao?”
Mấy người chào hỏi nhau xong, ngồi xuống vây quanh Thái hậu, Âu Dương Tuệ Như nói cười vui vẻ hỏi Thành vương phi đang nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ mặt quỷ dị, bên hỏi bên nghi hoặc lấy tay chạm nhẹ hai má trơn bóng như ngọc của mình.
Kinh ngạc, thất vọng, ghen ghét, tất cả cảm xúc này trong mắt Thành vương phi sao thoát được đôi mắt Âu Dương Tuệ Như. Chỉ một lần đối mặt, trong lòng nàng đã dựng lên ranh giới phòng vệ đối với người này.
Âu Dương Tuệ Như vừa hỏi, tất cả mọi người liền nhìn về phía Thành vương phi, quả nhiên thấy nàng biểu tình cứng ngắc, thể hiện sự thất thố.
Thái hậu không nói lời nào, chỉ hơi nhíu mày. Nguyên phi thấy thế, thầm liếc Thành vương phi một cái. Cùng đi theo là Nhu phi cùng Vệ vương phi đều rũ mắt xuống, che giấu trào phúng trong mắt.
“Sao lại có gì bẩn được chứ. Chỉ là thấy muội muội hôm nay trang điểm khác trước, xinh đẹp hơn, ta bị mê hoặc, nhất thời quên dời mắt.” Thành vương phi nhanh chóng thu hồi cảm xúc không cẩn thận lộ ra ngoài, chuyển sang khen tặng Âu Dương Tuệ Như.
Phản ứng rất nhanh! Thầm khen ngợi năng lực ứng biến của Thành vương phi, Âu Dương Tuệ Như nhợt nhạt cười, hào phóng trả lời: “Tứ hoàng tẩu khen nhầm rồi.” Dừng một chút, lại chân thành tiếp lời, “Tứ hoàng tẩu khí chất quý phái lộng lẫy, không trang điểm vẫn đẹp, Tuệ Như làm sao so được với tẩu?”
Thấy Âu Dương Tuệ Như biểu tình hời hợt, thái độ trầm ổn, cũng không vênh váo đắc ý vì bị thổi phồng như xưa, còn có thể nói chút lời khéo léo hợp lòng người theo hoàn cảnh, thuần thục khéo léo sử dụng thủ đoạn đưa đẩy, đạt tiêu chuẩn Thái tử phi, tâm Thành vương phi lại co rút, đầu óc rối rắm, không thể nghĩ ra câu nào phù hợp để đáp lại, chỉ có thể cứng ngắc cười cười.
Vệ vương phi cũng không nghĩ Âu Dương Tuệ Như có thể biểu hiện tao nhã khéo léo như vậy, khác ngày xưa một trời một vực, liền mang ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.
Mặc cho hai người kia ngầm đánh giá mấy lần, Âu Dương Tuệ Như cầm chén trà trong tay, uống một cách chậm rãi, biểu tình thanh thản. Nhìn đi, nhìn đi, chẳng lẽ các ngươi là phù thủy, có thể nhìn thấu sự thay đổi trong tâm hồn tỷ sao?
“Sao có thể tán dương nhau vậy, cũng không biết e lệ à? Thật là, hai đứa trẻ này.” Khá hài lòng với sự ứng đối của Âu Dương Tuệ Như, Thái hậu cười ra tiếng hoà giải hai người.
Khi nàng uống trà, mọi người bị nàng nói đến nhập thần, giữ nguyên sự im lặng, chỉ còn chờ câu tiếp theo của nàng.
Góc áo ở cạnh cửa giật giật, thật giống như nôn nóng vì sự im lặng trong điện.
Sau khi uống trà xong, Âu Dương Tuệ Như buông chén trà, lau đi giọt nước trà nơi khóe miệng, chậm rãi mở miệng, “Tát Mãn giáo lí theo đuổi sức manh, Phật giáo giáo lí theo đuổi sự an nhàn. Lúc này quốc gia mới lập, thích hợp tôn sùng Phật giáo, có lợi cho cảm hóa dân chúng quy thuận, sống thanh nhàn an lạc. Khi quốc gia ổn định hùng mạnh, thích hợp tôn sùng Tát Mãn, có lợi cho ‘trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn’, không để dân chúng sa vào hưởng lạc, khiến cho quốc lực suy tàn. Sự diệt vong của Đại Chu chính là ví dụ điển hình nhất. Cho nên muội nói, Phật giáo so với Tát Mãn giáo, đối với Đại Kim hiện nay mà nói thì tốt hơn nhiều. Còn nữa, Phật giáo vốn là quốc giáo triều đại trước, truyền bá rộng rãi trong dân chúng, tín đồ rất nhiều, trải rộng khắp lãnh thổ. Người có tín ngưỡng đều hiểu tín ngưỡng có bao nhiêu trọng yếu với bọn họ, vì bảo vệ tín ngưỡng của bản thân, trả giá bằng sinh mệnh của mình họ cũng không ngại. Đại Kim mới thành lập không lâu, trăm phế đãi hưng*, đúng là thời điểm cần cả nước đồng tâm hiệp lực, nếu lúc này mà tước đoạt tín ngưỡng của dân chúng sẽ chỉ làm vạn dân bất mãn, rời xa đất nước, bất lợi cho cục diện ổn định của quốc gia. Cha muội làm tướng hơn bốn mươi năm, tự nhiên nhìn rõ hơn so với muội, vì thế ông phản đối kiềm chế Phật giáo chắc cũng là căn cứ vào lý do này.”
(trăm đãi phế hưng*: ý là còn có rất nhiều việc cần phải làm, còn nhiều khó khăn)
Tín ngưỡng quả thật có năng lực phi phàm như vậy, rất nhiều quốc gia cũng là dựa vào tín ngưỡng mà thành lập. Ở hiện đại, chênh lệch giàu nghèo ở Ấn Độ lớn như thế, nhưng không khiến cho mâu thuẫn xã hội sâu sắc, người Ấn Độ còn sống hạnh phúc nhất toàn cầu, đây chính là bởi vì bọn họ sùng bái Phật giáo, người người sống thanh nhàn yên vui.
Âu Dương Tuệ Như xuất phát từ hai mặt lợi hại, phân tích sâu sắc điều tín ngưỡng mang lại, ý tưởng mới mẻ độc đáo, lời nói mang dẫn chứng, khiến người tỉnh ngộ, ngay tại đây làm rung động mọi người.
Thì ra đây mới là Thái tử phi chân chính! Con gái của Thừa tướng hai triều Âu Dương Tĩnh Vũ, sao có thể là một người tài trí bình thường? Mọi việc trước kia chỉ sợ là do mới vào cung đình nên cố ý ẩn dấu năng lực, thăm dò độ nông sâu nơi đây!
Trong lúc nhất thời, kiêng kị của mấy người dành cho nàng càng sâu, chỉ có mặt Thái hậu lộ vẻ vui mừng, trong lòng thầm nghĩ: lúc trước sắp xếp mọi người tiến cử Tiểu Như làm Thái tử phi, thật sự không sai! ( Thái hậu bà xác định? – lời tác giả)
Âu Dương Tuệ Như khẩn trương cùng chờ đợi, ván cược này, nàng thắng hay thua? Nếu Thế Tông có thể thưởng thức tài văn chương của Giang Ánh Nguyệt, sau khi lập nàng làm phi còn dung túng nàng tiếp xúc chính sự, với một bậc đế vương có tư tưởng tiến bộ, ông ấy chắc sẽ không tức giận về ngôn luận triều chính này chứ?
“Hay! Nói rất hay! Sâu sắc, không kém gì phụ thân!” Thế Tông vỗ tay, miệng cao giọng trầm trồ khen ngợi, tiến nhanh vào điện, làm cho mọi người trong điện không kịp ứng phó, phản xạ quỳ xuống hành lễ.
Ẩn trong đám người đang ngơ ngác hành lễ, Âu Dương Tuệ Như cúi đầu xuống, lén lút thở ra, trong lòng thở dài: lần này, nàng đánh cược thắng, tài hoa kiến thức của nàng, so với Giang Ánh Nguyệt được đại thần trong nội dung vở kịch ưu ái, nàng chắc chắn không kém, chiếc đùi này, rốt cục nàng cũng ôm được.