Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Chương 107 : Chú đen thùi lùi rồi

Ngày đăng: 16:50 27/05/20


Translator: Nguyetmai



Tiểu Miêu Miêu ngủ suốt đường đi, vừa xuống xe đã tỉnh. Bàn tay nhỏ nhắn dụi đôi mắt nhập nhèm, vùi trong lòng Ngọc Mạn Nhu, nhẹ giọng làm nũng: "Ôn ã, ăn ôm thật là ấm*."



(*) Ông xã, anh ôm thật là ấm.



Nói rồi cô bé cọ cọ cái đầu nhỏ vào ngực Ngọc Mạn Nhu. Bây giờ cô bé vẫn chưa biết mình đang nằm trong lòng Ngọc Mạn Nhu, thích chí ghé khuôn mặt nhỏ vào bộ ngực của Ngọc Mạn Nhu.



Hạ Mộng thấy dáng vẻ dễ thương của con gái mình khi mới tỉnh dậy, im lặng cười với Ngọc Mạn Nhu.



"Con dâu nhỏ của mình dễ thương quá."



Ngọc Mạn Nhu yêu chết dáng vẻ dễ thương này của Tiểu Miêu Miêu. Cô cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tiểu Miêu Miêu một cái. Nụ hôn này của Ngọc Mạn Nhu làm Tiểu Miêu Miêu tỉnh ngủ hoàn toàn. Cô bé sờ lên chỗ bị hôn trên mặt mình, đảo cặp mắt đen trắng rõ ràng vòng vòng.



Ngây ngô nhìn Hạ Mộng: "Con đã xuyên không rồi sao?"



"Hở?" Ngọc Mạn Nhu khó hiểu.



Làm sao cô biết rằng gần đây Tiểu Miêu Miêu đang xem một bộ phim xuyên không trên mạng, còn thích kinh khủng. Nội dung nói về nữ chính vì một tai nạn ngoài ý muốn mà xuyên không đến một triều đại không có thật.



Tiểu Miêu Miêu vừa mới tỉnh dậy, vẫn chưa kết nối với ký ức trước khi đi ngủ. Chỉ nhớ vừa rồi mình còn ở nhà ông ngoại, bây giờ tỉnh giấc lại đang ở trước nhà ôn ã, đây không phải xuyên không thì là gì?



Ngọc Mạn Nhu buồn cười bởi suy nghĩ kỳ lạ của Tiểu Miêu Miêu, cô cười trong veo xoa cái đầu nhỏ xíu của Tiểu Miêu Miêu: "Đây không phải xuyên không, là về nhà."
Ngọc Mạn Nhu buồn cười bởi suy nghĩ kỳ lạ của Tiểu Miêu Miêu, cô cười trong veo xoa cái đầu nhỏ xíu của Tiểu Miêu Miêu: "Đây không phải xuyên không, là về nhà."



"Về nhà?"



Trên đỉnh đầu Tiểu Miêu Miêu xuất hiện ba dấu chấm hỏi. Qua một hồi lâu, Tiểu Miêu Miêu mới tiêu hóa được sự thật mình không xuyên không. Cũng mơ hồ nhớ lại, mình ngồi ô tô về.



Chỉ là…



Tiểu Miêu Miêu chớp đôi mắt to ngập nước, hỏi: "Mẹ Ngọc, ôn ã của con đâu?"



"Thằng bé…"



"Miêu Miêu."



Ngọc Mạn Nhu còn chưa nói xong thì ngoài cổng đã vọng vào tiếng nói nhẹ nhàng của Hạ Kỳ. Tiểu Miêu Miêu chậm rãi xoay đầu nhìn ra cổng thấy Hạ Kỳ đỡ Miêu Kỳ Phong cà nhắc đi vào.



"Chú, chú hao dậy*?"



(*) Chú, chú sao vậy?



Tiểu Miêu Miêu vùng khỏi vòng tay Ngọc Mạn Nhu, chạy về phía Miêu Kỳ Phong. Cơ thể nhỏ nhắn mềm mại nhào vào đùi Miêu Kỳ Phong, bàn tay nhỏ của cô bé vừa vặn chụp vào chỗ đau của Miêu Kỳ Phong.



"Shh…"
"Shh…"



Miêu Kỳ Phong đau đến xuýt xoa. Nhưng cậu ta khóc không ra nước mắt mà nhìn Tiểu Miêu Miêu: "Tiểu Miêu Miêu, chú bị thương, cháu đừng động vào chú."



"A!"



Tiểu Miêu Miêu đứng vững, rụt tay mình lại, sau đó vểnh cái mông nhỏ lên nhào vào đùi Hạ Kỳ.



"Ôn ã, bế*."



(*) Ông xã, bế.



"Được."



Hạ Kỳ buông cả hai tay đang xốc nách Miêu Kỳ Phong ra, bế Tiểu Miêu Miêu lên, ôm cô bé vào lòng mình.



"A… A… A…"



Không ai đỡ, Miêu Kỳ Phong mất thăng bằng, ngã chúi sang bên. Hạ Mộng đứng ở cách đó không xa muốn níu lấy Miêu Kỳ Phong, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, vì khoảng cách đó thật sự khó mà đỡ được.



"Ui da!"



Miêu Kỳ Phong giáng mông xuống đất. Cú ngã quá đẹp, Hạ Mộng và Ngọc Mạn Nhu không dám nhìn, hai người nhấc tay che kín mắt đối phương.



Miêu Kỳ Phong xoa cái mông bị ngã đau, ngồi xuống, chỉ vào Hạ Kỳ, uất ức nói: "Hạ Kỳ, cậu là đồ không có tính người."



Đau chết tớ rồi!



Hạ Kỳ nhíu mày, còn đôi mắt sáng ngời của Tiểu Miêu Miêu dán chặt vào người Miêu Kỳ Phong. Sau đó, đôi môi nhỏ như thạch trái cây đột nhiên mở ra, nói từng chữ một: "Chú, chú đen thùi lùi rồi."