Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Chương 112 : Để con suy nghĩ lại đã

Ngày đăng: 16:50 27/05/20


Translator: Nguyetmai



"Bây giờ Tiểu Miêu Miêu đã ba tuổi, con bé đã có khả năng phân biệt đúng sai rồi."



Ngọc Mạn Nhu thấy con trai cố chấp, bèn thử khuyên nhủ thêm: "Mẹ biết là con muốn bảo vệ Tiểu Miêu Miêu, nhưng con có thể bảo vệ Tiểu Miêu Miêu cả đời sao?"



"Con có thể." Hạ Kỳ kiên định nhìn Ngọc Mạn Nhu bằng đôi mắt đen như mực. Khuôn mặt đẹp trai hơi có vẻ non nớt của cậu chăm chú nhìn Ngọc Mạn Nhu một cách nghiêm túc. Đột nhiên Ngọc Mạn Nhu bật cười, nụ cười của cô hơi châm chọc. Vẻ miệt thị ấy khiến trong lòng Hạ Kỳ hơi khó chịu.



"Tiểu Kỳ, mẹ biết con trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ bình thường, nhưng suy cho cùng con vẫn còn non nớt lắm."



Hạ Kỳ cúi đầu không nói gì, Ngọc Mạn Nhu nhìn con trai một cái, vẫn quyết định nói ra lời đả kích trong lòng. Con đường trưởng thành không thể nào thuận buồm xuôi gió, cũng không thể nào tràn ngập lời ca ngợi, chỉ có kèm theo sóng gió và đả kích, cậu mới có thể đi xa hơn, bay cao hơn.



"Mẹ tin con có khả năng bảo vệ Tiểu Miêu Miêu, nhưng con không thể nào suốt ngày bên cạnh Tiểu Miêu Miêu mọi lúc được. Sau này con bé sẽ đi học, sẽ gặp rất nhiều bạn bè khác nhau. Lớn lên sẽ còn đi làm, gặp phải đủ loại người và quy tắc ngầm. Chẳng lẽ ngay cả những thứ này con cũng giải quyết cho Tiểu Miêu Miêu?"



Ngọc Mạn Nhu dừng một lát, lại nói tiếp: "Con và Tiểu Miêu Miêu chênh nhau mười tuổi, con sẽ bước ra xã hội sớm hơn Tiểu Miêu Miêu. Mà khi Tiểu Miêu Miêu đi học ở trường, lúc đó con có bảo đảm là con có thể bảo vệ Tiểu Miêu Miêu mọi lúc không?"



Ngọc Mạn Nhu biết những lời này của mình nói hơi sớm đối với một đứa bé mười ba tuổi, nhưng Hạ Kỳ thì khác, tuổi tâm hồn của cậu vượt qua cơ thể non nớt của cậu. Cô tin Hạ Kỳ có thể hiểu được.
Ngọc Mạn Nhu biết những lời này của mình nói hơi sớm đối với một đứa bé mười ba tuổi, nhưng Hạ Kỳ thì khác, tuổi tâm hồn của cậu vượt qua cơ thể non nớt của cậu. Cô tin Hạ Kỳ có thể hiểu được.



Lời nói của Ngọc Mạn Nhu khiến Hạ Kỳ rơi vào trầm tư. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể phủ nhận là Ngọc Mạn Nhu nói rất có lý. Cuộc đời của Tiểu Miêu Miêu mới chỉ bắt đầu, muốn Tiểu Miêu Miêu không chịu chút tổn thương nào, trừ khi cậu nuôi nhốt cô bé trong lồng như chim Hoàng yến. Điều này vượt qua khỏi ý định ban đầu của Hạ Kỳ.



Cậu muốn xây dựng cho Tiểu Miêu Miêu một vương quốc chỉ có hạnh phúc và vui vẻ, có thể để cô bé sống vô lo vô nghĩ.



Ngọc Mạn Nhu đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Hạ Kỳ, vỗ vỗ vai cậu.



"Con trai, đừng nghĩ giới giải trí đáng sợ như vậy. Năm đó sở dĩ mẹ gặp phải những chuyện đen tối kia là bởi vì mẹ không có chỗ dựa sau lưng. Nhưng Tiểu Miêu Miêu thì khác, con bé có mẹ, có Tập đoàn Hạ Thị, có nhà họ Miêu, và còn có con cũng có thể bảo vệ Tiểu Miêu Miêu rất tốt."



"Để con suy nghĩ thêm đã!"



Hạ Kỳ hơi mệt mỏi dựa lưng vào ghế.



"Được."



Cô biết, bây giờ sắc mặt Hạ Kỳ đã có dấu hiệu thả lỏng.
Cô biết, bây giờ sắc mặt Hạ Kỳ đã có dấu hiệu thả lỏng.







Sau khi Ngọc Mạn Nhu đi, Hạ Kỳ bực bội vò đầu.



Giờ phút này, nghe Ngọc Mạn Nhu nói xong, cảm giác bất lực cứ dâng lên trong lòng cậu như sóng biển từng đợt xô vào bờ. Cậu tự cho rằng nhận mấy cái nhiệm vụ, kiếm được khoản tiền mà người thường mấy đời cũng không kiếm được là có thể lo cho cuộc sống của Tiểu Miêu Miêu vô lo vô nghĩ cả đời.



Thế nhưng, trên thế giới này, ngoại trừ có tiền, còn phải có quyền. Chỉ có thể đứng trên đỉnh thế giới, cậu mới có thể chăm lo cho Tiểu Miêu Miêu một cuộc sống yên ổn. Hạ Kỳ chưa bao giờ mong ḿình lớn lên nhanh như bây giờ, mong ngóng mình có thể trở nên mạnh mẽ hơn.







Sau khi Ngọc Mạn Nhu ra khỏi phòng ngủ của Hạ Kỳ thì lại đến phòng của Hạ Lâm.



Hạ Lâm đang chơi ghép hình trong phòng. Chơi ghép hình không có gì đặc biệt, nhưng đặc biệt ở chỗ Hạ Lâm đang chơi bộ ghép hình ngàn màu, nghe nói đây là bộ ghép hình khó nhất thế giới.



Có một ngàn mảnh ghép, mỗi mảnh là một màu khác nhau, lại không có một gợi ý nào, cực kỳ thử thách năng lực phân biệt của mình.



Ngọc Mạn Nhu không khỏi tự hào về con gái Hạ Lâm. Cô luôn bận rộn quay phim, nên Hạ Lâm đều giao cho Hạ Kỳ và thím Nghiêm chăm sóc. Trong ký ức của Hạ Lâm dường như ấn tượng sâu sắc về Ngọc Mạn Nhu chắc chỉ dừng lại ở giai đoạn bú mẹ. Xem ra lúc mình bận đi làm, quả thật đã bỏ mặc Hạ Lâm.



Có lẽ tham gia chương trình giữa ba mẹ và con cái này sẽ giúp cô hiểu rõ hơn về giai đoạn trưởng thành của con cái.