Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Chương 117 : Thân ở Tào Doanh, lòng ở Hán

Ngày đăng: 16:51 27/05/20


Translator: Nguyetmai



Trong trường học.



Lúc khai giảng, học sinh lớp 7 mới vào trường phải làm lễ chào mừng. Hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm năm nhất đều ngồi trên bàn hội nghị. Còn các em học sinh mới thì đều đứng phía dưới, nghe thầy hiệu trưởng phát biểu.



Hạ Kỳ và Miêu Kỳ Phong vẫn rất có duyên phận. Từ nhà trẻ đến tiểu học, hai cậu đều là bạn cùng lớp. Bây giờ lên cấp hai, vẫn là bạn cùng lớp.



Lúc xếp hàng, vì Miêu Kỳ Phong thấp hơn Hạ Kỳ, nên đứng trước Hạ Kỳ. Nhưng lúc hiệu trưởng phát biểu, Miêu Kỳ Phong cứ quay đầu ra sau.



"Hạ Kỳ, tớ nghe nói mấy ngày nay cậu ở ký túc xá của trường, là thật hả?"



Hôm nay khi đi học, cậu ta đã sớm đến ký túc xá một chuyến. Phát hiện trên chiếc giường vẫn trống không vào tuần trước đã đặt một cái vali to.



Ký túc xá của cấp hai giống với ký túc xá của tiểu học, vẫn là hai người một phòng. Có điều, học sinh có thể tự do chọn bạn cùng phòng.



Khi Miêu Kỳ Phong nhìn thấy trên danh sách có tên Hạ Kỳ, đã không chút do dự mà chọn cậu.



Lúc huấn luyện quân sự nhưng Hạ Kỳ không tới, nên giường chiếu vẫn còn trống. Bây giờ đột nhiên để hành lý và chăn đệm vào, chắc hẳn sau này Hạ Kỳ muốn ở trong trường.


Miêu Kỳ Phong giơ tay huơ huơ trước mặt Hạ Kỳ hai lần, phát hiện Hạ Kỳ đang nhìn vào khoảng không, đôi mắt trống rỗng như người mất hồn.



Cậu ta khum khum tay lại làm loa, thì thầm bên tai Hạ Kỳ: "Hoàn hồn đi!"



Bên tai phả đến một luồng khí, Hạ Kỳ khó chịu nhíu mày, chờ cậu hoàn hồn thì đã thấy Miêu Kỳ Phong nhón chân, nghiêng người về phía trước, trong mắt người ngoài giống như là đu lên người cậu vậy.



Tư thế mập mờ thế này…



Lại còn cùng với một nam sinh…



Cậu càng cau chặt mày hơn, lập tức giơ tay đẩy Miêu Kỳ Phong ra.



Giọng nói lạnh lùng không vui: "Cậu làm gì vậy?"



Miêu Kỳ Phong bị Hạ Kỳ đẩy bất ngờ, lùi về sau mấy bước. May mà khoảng cách trong hàng giữa mỗi người không xa, người phía sau chặn bước chân của cậu ta lại mới không để Miêu Kỳ Phong ngã khó coi.



Cậu bạn kia quay người nhìn Miêu Kỳ Phong: "Cậu không sao chứ?"



"Không sao." Miêu Kỳ Phong thở phì phò hất tay người đỡ cậu ta ra, bước về phía trước hai bước, phồng má, chất vấn Hạ Kỳ: "Vừa rồi sao cậu dám đẩy tớ hả?"



Hạ Kỳ vô tội nhún vai, giọng điệu lạnh nhạt: "Vừa rồi người đó là cậu à, tớ còn tưởng là con ruồi đáng ghét, nên vô tình huơ hai cái thôi."



"Cậu…"



Ý Hạ Kỳ là, mình là con ruồi sao?