Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai
Chương 157 : Dì này thật ồn ào
Ngày đăng: 16:51 27/05/20
Editor: Nguyetmai
Ngọc Mạn Nhu không trả lời người phụ trách kia, mà nhìn hai cô bé.
"Hai con muốn học gì?"
Nếu đã gọi là bồi dưỡng năng khiếu cho con trẻ thì cô không thể chọn giúp bọn trẻ được.
Hạ Lâm là một cô bé có chính kiến. Ngọc Mạn Nhu vừa lên tiếng, cô bé chẳng cần nghĩ ngợi đã nói thẳng: "Con muốn học lớp khoa học và kỹ thuật."
"Được." Ngọc Mạn Nhu vui vẻ đồng ý, rồi nhìn Tiểu Miêu Miêu đang bối rối trong lòng mình: "Miêu Miêu, con muốn học gì nào?"
Đôi mắt nghi hoặc của Tiểu Miêu Miêu khẽ chớp: "Miêu Miêu muốn học làm chẹo mút, muốn học làm bánh, muốn học đàn mà Tử Vy đánh, còn muốn học*…"
(*) Miêu Miêu muốn học làm kẹo mút, muốn học làm bánh, muốn học đàn mà Tử Vy đánh, còn muốn học…
Thật ra suy nghĩ của Tiểu Miêu Miêu rất đơn giản, muốn học làm đồ ăn là bởi vì mình thích ăn, muốn học loại đàn mà Tử Vy đánh trong "Hoàn Châu Cách Cách" chỉ bởi vì cô bé cảm thấy lúc Tử Vy đánh đàn trông vô cùng xinh đẹp, giỏi giang.
Tuy Hạ Lâm chững chạc hơn những đứa trẻ cùng trang lứa một chút, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé ba tuổi, trong đôi mắt cô bé không hề che giấu sự phấn khích, cứ sáng bừng lên.
Ngọc Mạn Nhu nói với Hạ Lâm: "Lâm Lâm ở đây học nhé!"
"Vâng ạ." Hạ Lâm vội vàng gật đầu.
Người phụ trách thấy Hạ Lâm thích lớp khoa học kỹ thuật thì lại hỏi: "Vậy xin hỏi, cô bé này thích học môn khoa học nào?"
Lớp khoa học kỹ thuật được chia thành các lớp như tin học, radio, toán học, địa lý, thiên văn học v.v...
Ngọc Mạn Nhu không lên tiếng, giao quyền chọn lựa cho Hạ Lâm. Hạ Lâm nhìn qua lớp khoa học kỹ thuật một vòng, chẳng nghĩ ngợi gì mà nói thẳng với người phụ trách: "Học hết ạ."
"Học hết?" Người phụ trách há hốc miệng, sửng sốt hỏi.
Người phụ trách không hề biết cô bé đã chín chắn hơn những đứa trẻ ba tuổi bình thường, bèn khuyên nhủ: "Mỗi một môn học của lớp khoa học kỹ thuật đều rất khó. Nếu cháu học hết thì có lẽ sẽ rất khó để hiểu được, cháu có thể tách ra để học, đợi học xong môn này lại học môn khác."
Thật ra, cô ta muốn nói Hạ Lâm có lòng tham vô đáy, nhưng sợ một đứa trẻ ba tuổi không hiểu, nên bèn nói uyển chuyển một chút.
Tiểu Hạ Lâm cau mày. Cô bé không thích cảm giác bị người khác phủ nhận, hơn nữa nếu cô bé đã nói muốn học thì chắc chắn đã nắm chắc trong tay rồi.
Nhưng nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của dì này, Hạ Lâm không vui, quay đầu nói với Ngọc Mạn Nhu: "Mẹ ơi, dì này thật là ồn ào."