Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai
Chương 186 : Nhật ký đi học
Ngày đăng: 16:51 27/05/20
Editor: Nguyetmai
"Vậy chúng ta không học chung hả?"
Ký ức của Tiểu Miêu Miêu vẫn còn dừng lại ở thời điểm đi học cùng Hạ Kỳ lúc trước.
"Không học cùng."
Hạ Kỳ vừa dứt lời, trong khóe mắt của Tiểu Miêu Miêu chỉ thấy nước mắt lấp lánh.
Hạ Kỳ vội vã nói: "Chỉ là không học cùng trường thôi. Nếu Miêu Miêu nhớ ôn ã thì có thể vào trong tòa nhà kia tìm anh."
"Thật chứ?"
Nước mắt của Tiểu Miêu Miêu ngừng lại, nghẹn ngào nói.
Hạ Kỳ nào dám nói không, liên tục gật đầu.
Lúc này Tiểu Miêu Miêu mới cố gắng kìm nén sự buồn bã trong lòng, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn u ám như cũ.
Cô giáo đi tới, vừa dỗ vừa lừa kéo Tiểu Miêu Miêu vào lớp.
Tiểu Miêu Miêu vừa đi vừa quay đầu nhìn Hạ Kỳ, trong đôi mắt tràn ngập những cảm xúc lưu luyến, không nỡ, uất ức. Hạ Kỳ thấy thế cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Đi học là quá trình mà ai cũng phải trải qua. Nếu Tiểu Miêu Miêu không thích thì Hạ Kỳ hoàn toàn có thể mời mấy giáo viên dạy kèm tại nhà.
Đi học là quá trình mà ai cũng phải trải qua. Nếu Tiểu Miêu Miêu không thích thì Hạ Kỳ hoàn toàn có thể mời mấy giáo viên dạy kèm tại nhà.
Advertisement / Quảng cáo
Nhưng Hạ Kỳ không muốn cuộc sống của Tiểu Miêu Miêu có sự tiếc nuối. Cậu muốn cô bé có thể trải qua từng giai đoạn trong cuộc sống nơi trường học như những bạn nhỏ khác.
Tiểu Miêu Miêu đã vào học cùng cô giáo. Nhưng Hạ Kỳ vẫn không yên tâm nên đứng ở ngay cửa phòng học quan sát Tiểu Miêu Miêu thêm một lúc.
...
Giáo viên dẫn Hạ Lâm và Tiểu Miêu Miêu vào lớp. Vì phải đi quay chương trình thực tế nên hai bé đã lỡ mất ngày khai giảng. Bây giờ trong lớp đã có rất nhiều bạn nhỏ ở trong.
Bỗng nhiên nhìn thấy có hai bạn nữ xinh xắn, đáng yêu bước vào lớp, bọn trẻ mới vừa rồi còn vui đùa ầm ĩ lập tức dừng hết lại, đôi mắt long lanh, ngây thơ nhìn chằm chằm Hạ Lâm và Tiểu Miêu Miêu không chớp lấy một cái.
Hai cô bé hoàn toàn không sợ hãi, mà tự nhiên, thành thạo tự giới thiệu xong, sau đó ngồi vào chỗ mà giáo viên sắp xếp.
Hạ Lâm và Tiểu Miêu Miêu không ngồi gần nhau. Sau khi Hạ Lâm ngồi xuống liền lấy sách giáo viên vừa phát cho cô bé ra đọc.
Sách mẫu giáo chỉ đơn giản là có ít tranh vẽ, hình ảnh. Những thứ này Hạ Lâm đã sớm học ở nhà lâu rồi.
Sau khi cô bé đọc xong thì nhàm chán không chịu được, lấy một quyển từ điển tiếng hán hiện đại và quyển tập viết chữ sơ cấp, tự mình viết chữ.
Khi giáo viên đi ngang qua Hạ Lâm, thấy thế liền khựng lại. Cô nhìn tư thế ngồi và cách cầm bút của cô bé, không khỏi cảm thấy kinh ngạc và thán phục.
Ánh mắt lại chuyển sang nhìn quyển vở của cô bé. Khi nhìn thấy cả một mặt giấy toàn chữ ngay ngắn như bảng chữ mẫu thì mắt chữ o mồm chữ a, ngạc nhiên không thốt nên lời.
Cô bé này đúng là thần đồng…
Advertisement / Quảng cáo
Bỗng nhiên cô cảm giác kiến thức học cả đời của mình vốn không ứng phó được với cô bé này.
Mà bên kia.
Tiểu Miêu Miêu đặt ba lô của mình lên bàn.
Ba lô của cô bé hoàn toàn khác với Hạ Lâm.
Nếu trong ba lô của Hạ Lâm chỉ toàn là sách và văn phòng phẩm thì ba lô của Tiểu Miêu Miêu ngoại trừ đồ ăn vặt vẫn là đồ ăn vặt.
Sau khi Tiểu Miêu Miêu ngồi xuống thì liền lấy một hộp sô cô la ra.
Vừa nhìn thấy thanh kẹo sô cô la, những đứa bé xung quanh liền túm tụm lại.
Thậm chí còn nghe thấy tiếng nuốt nước bọt "ực, ực."
Có bé khá thẳng thắn, vươn tay, nói với Tiểu Miêu Miêu: "Có thể chia cho mình một viên sô cô la được không?"
Tiểu Miêu Miêu chớp mắt một cái, lấy sô cô la ra, lần lượt đưa cho những người bạn ngồi xung quanh, vẫn không quên nói với giọng mềm mỏng, dịu dàng: "Cái này là Thất cách cách mua cho mình. Nếu các bạn thích, mai mình lại mang nữa."
Tiểu Miêu Miêu không biết câu nói kia của cô bé đã thành công mua chuộc được đa số trái tim của các bạn ở đây.
Những đứa trẻ ở tuổi này chỉ cần dùng một cây kẹo là đã có thể dễ dàng dụ dỗ được. Mặc dù đây chỉ là một hành động vô tình nhưng khi lọt vào trong mắt cô giáo thì cô ấy vẫn cảm thấy cô bé này rất lém lỉnh. Tuổi còn nhỏ đã biết mua chuộc lòng người. Ghê gớm đây…