Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai
Chương 192 : Hạ Kỳ, anh được lắm!
Ngày đăng: 16:51 27/05/20
Editor: Nguyetmai
Mấy lời bình luận trên mạng càng lúc càng kịch liệt. Ngay cả một người chả bao giờ chú ý đến Weibo như Hạ Kỳ còn biết thì cũng biết được mức độ quá trớn của việc này.
Hạ Kỳ rất ít khi chú ý đến Weibo. Lần này vì cậu đã hoàn thành nhiệm vụ sớm, Tiểu Miêu Miêu còn đang ngủ, nhàm chán không chịu được nên mới mở lên.
Vừa mở phần hot search của Weibo đã thấy chủ đề "Mẹ trở về" đang nằm trên top.
Khi nhấp vào, thấy được nội dung bên trong thì hơi thở của Hạ Kỳ trầm xuống, đôi mắt đen u ám.
Hạ Kỳ đóng giao diện trước mặt lại, lần nữa mở ra một trang web, ngón tay thon dài lướt như bay trên bàn phím.
Rất nhanh sau đó, máy tính bên Hạ Ý Hiên chỉ còn thấy đen sì một màu.
"Má nó!"
Hạ Ý Hiên đang sảng khoái đọc bình luận thì đùng một cái màn hình đen thui, bị dọa đến phát sợ.
Cậu ta đứng dậy kiểm tra nguồn điện phía sau máy tính.
"Đầu cắm vẫn ổn mà, rốt cuộc thì bị làm sao vậy?" Hạ Ý Hiên vò đầu bứt tai.
Khi cậu ta mãi không tìm được ra vấn đề ở chỗ nào, trăm mối vẫn không có cách giải, một lần nữa ngồi lại trước máy tính thì trên màn hình đen thui của máy xuất hiện năm chữ tiếng Anh.
"L-o-s-e-r"
Kẻ thất bại!
Đây là máy tính cấu hình cao mà Hạ Ý Hiên đã nhờ bác hai mua xách tay từ nước ngoài mang về cho mình.
Vừa lấy về, còn chưa nỡ chơi trò chơi thì đã bị Hạ Kỳ làm cho chết máy. Hạ Ý Hiên đau lòng muốn chết.
Hạ Kỳ bất đắc dĩ nhún vai: "Máy tính của cậu hỏng thì liên quan gì đến tôi?"
Advertisement / Quảng cáo
Hạ Ý Hiên ép hỏi: "Anh dám nói anh không làm gì ư?"
"Dám nói."
Quả thật máy tính của Hạ Ý Hiên không phải do cậu làm hỏng.
Mà vốn cậu cũng không có ý xấu. Màn hình bị đen là vì ban nãy khi cậu dọn sạch Weibo đã âm thầm cài một con virus nhỏ thôi, ngày mai máy tính sẽ khôi phục lại như bình thường.
Đương nhiên bây giờ Hạ Kỳ sẽ không nói cho Hạ Ý Hiên biết.
"Ôn ã."
Bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng, êm ái. Hạ Kỳ mặc kệ Hạ Ý Hiên đang giậm chân tức tối, cúp điện thoại.
Ánh mắt Hạ Kỳ nhìn vào cô bé dễ thương đang nằm trên đùi mình. Khi nhìn thấy dáng vẻ ngủ ngoan ngoãn của Tiểu Miêu Miêu, trong đôi mắt cậu tràn ngập sự ấm áp.
Tay của cậu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Tiểu Miêu Miêu, dịu dàng hỏi: "Miêu Miêu sao vậy?"
"Ăn ồn quá*."
(*) Anh ồn quá.
Tiểu Miêu Miêu nhíu mày, làu bàu một câu, miệng nhỏ chu lên, quay đầu ngủ tiếp.
"Ôn ã không nói nữa."
Tay Hạ Kỳ vỗ lưng Tiểu Miêu Miêu như đang vuốt ve thứ mà cậu quý trọng nhất. Giọng nói trong trẻo như gió xuân ấm áp thổi vào lòng. Ánh nắng ấm áp chiếu xuyên qua cửa sổ, chiếu lên Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu đang nằm trên đùi cậu, đẹp đến mức có chút không chân thật.