Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai
Chương 196 : Thạch của em đâu?
Ngày đăng: 16:51 27/05/20
Editor: Nguyetmai
Mà kẻ đầu têu còn không quên ăn thứ mà mình tự cho là "thạch" kia.
Hạ Kỳ lấy lại tinh thần, có thể cảm giác được bên cạnh mình còn có một ánh mắt khác đang tò mò xem trò vui.
Nhìn xéo qua, quả nhiên thấy Hạ Lâm đang đứng trên cầu thang, rảnh rỗi nhìn về phía họ.
Thân thể vốn cứng ngắc của Hạ Kỳ càng như bị đóng thêm cả một lớp băng, không thể động đậy.
Cảm giác này giống như là làm chuyện xấu bị người khác bắt quả tang.
Hạ Lâm nhìn ra được anh trai mình đang mất tự nhiên, phóng một ánh mắt với ý tứ "cái gì em cũng không thấy" rồi nhanh chóng đi ra chỗ khác, để phòng khách lại cho Hạ Kỳ.
Hạ Kỳ cười bất đắc dĩ. Đứa em gái này của cậu đúng là một cô bé ma mãnh.
Hạ Kỳ quyết định mạo hiểm một phen, cho dù Tiểu Miêu Miêu không vui đi nữa thì cũng một tay níu cổ áo cô bé, tay còn lại chống trên mặt đất, chậm rãi đứng lên.
Tiểu Miêu Miêu cũng bị Hạ Kỳ xách lên.
Tiểu Miêu Miêu còn đang nhắm mắt ăn "thạch", bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình lơ lửng giữa không trung, "thạch" trong miệng cũng càng lúc càng xa.
Tiểu Miêu Miêu vẫn nhắm mắt, đôi tay, đôi chân của cô bé còn quẫy đạp giữa không trung, đôi môi vì mất hứng mà cong lên: "Thạch, thạch. Em đừng chạy, ngoan ngoãn để Miêu Miêu ăn đi."
Thấy vậy thì Hạ Kỳ nào còn dám răn dạy Tiểu Miêu Miêu nữa, vội vàng ôm cô bé ngồi trên ghế sofa, dịu dàng dỗ dành cô bé.
Advertisement / Quảng cáo
"Miêu Miêu đừng khóc. Mắt sưng lên sẽ không còn xinh đẹp nữa đâu."
Tiểu Miêu Miêu mặc kệ Hạ Kỳ, cơ thể nhỏ bé co lại, bàn tay mũm mĩm che mặt khóc òa lên.
"Nhất định anh không thích Miêu Miêu nên mới muốn vứt Miêu Miêu xuống đất, còn hung dữ với Miêu Miêu."
"Anh không có." Hạ Kỳ cố gắng biện hộ cho mình.
Cậu chỉ muốn xốc cô bé dậy, sau đó đặt xuống đất. Ai mà biết khi cậu vẫn chưa kịp đặt cô bé xuống đất thì Tiểu Miêu Miêu đã mở mắt chứ?
Còn động tác cực kỳ nguy hiểm ban nãy, nếu Tiểu Miêu Miêu trượt tay thì hậu quả kia, Hạ Kỳ thật không dám nghĩ đến…
Tiểu Miêu Miêu là người duy nhất mà Hạ Kỳ không dám đánh cược.
"Em mặc kệ. Anh không thích em!"
Giọng nói của Tiểu Miêu Miêu mềm mại nhưng lại vô cùng điêu ngoa.
Giọng điệu bốc đồng của cô bé không những không khiến cho Hạ Kỳ khó chịu mà ngược lại, cậu còn cảm thấy Tiểu Miêu Miêu thật đáng yêu.
"Anh sai rồi, được chưa?" Hạ Kỳ thỏa hiệp nói.
"Chưa được." Tiểu Miêu Miêu nghẹn ngào nói: "Nếu anh không nghĩ ra được cách xin lỗi thật tốt thì em sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh."