Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai
Chương 238 : Ngọc Mạn Nhu bá đạo
Ngày đăng: 16:51 27/05/20
Editor: Nguyetmai
Ngọc Mạn Nhu gần đây mới nhận một bộ phim truyền hình mới, bận đến nỗi không có thời gian để thở.
Nghe tin Tiểu Miêu Miêu muốn đến thăm đoàn làm phim, trong lòng Ngọc Mạn Nhu hết sức vui vẻ, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để qua sân bay đón Tiểu Miêu Miêu, ai ngờ nửa đường lại xảy ra chút chuyện.
...
Không khí trong đoàn làm phim có vẻ căng thẳng. Ánh mắt Ngọc Mạn Nhu nặng nề, nhìn người đàn ông ở phía đối diện: "Tại sao bộ phim này sắp bắt đầu quay rồi, giờ anh lại nói với tôi là diễn viên còn chưa đến? Đạo diễn Dương, anh đang muốn chơi tôi sao? Tôi hy vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý."
Người đàn ông được gọi là đạo diễn Dương người đẫm mồ hôi, nhìn Ngọc Mạn Nhu nói: "Chị Ngọc, tôi cũng không ngờ là diễn viên nhí đã tìm được trước đó lại lỡ hẹn."
"Đạo diễn Dương, đừng viện cớ nữa." Ngọc Mạn Nhu cười lạnh lùng. "Trước đó vì sao không chuẩn bị một diễn viên đóng thế?"
Đạo diễn Dương cứng họng.
Lần này bọn họ cần quay một bộ phim cổ trang, nội dung chủ yếu kể về một cô công chúa, sau khi người thân và đất nước bị diệt vong, thì dần dần trưởng thành và mạnh mẽ, trở thành một Đế hậu huyền thoại. Diễn viên nhí lỡ hẹn kia vào vai công chúa khi còn nhỏ.
Cảnh quay của cô bé cũng không nhiều, hơn nữa phim cổ trang vốn tốn số tiền đầu tư hơn so với phim hiện đại, vì để tiết kiệm, cho nên anh không tìm diễn viên đóng thế. Ai ngờ diễn viên nhí đó bị ốm không tới được.
Cảnh quay của cô bé cũng không nhiều, hơn nữa phim cổ trang vốn tốn số tiền đầu tư hơn so với phim hiện đại, vì để tiết kiệm, cho nên anh không tìm diễn viên đóng thế. Ai ngờ diễn viên nhí đó bị ốm không tới được.
Mấy năm nay Ngọc Mạn Nhu ở giới giải trí, ngoại trừ việc nâng cao kỹ thuật diễn xuất của mình còn học được cách nhìn mặt đoán ý người khác. Trong lòng đạo diễn Dương đang nghĩ cái gì, Ngọc Mạn Nhu đoán một phát liền trúng ngay.
"Đạo diễn Dương, anh có biết là chỉ bởi vì một diễn viên nhí nhỏ bé kia, mà công việc ngày hôm nay của đoàn làm phim chúng ta thành công cốc không?" Ngọc Mạn Nhu cười châm chọc, nói: "Anh phải biết là cái chúng ta lãng phí không phải là thời gian, mà là tiền bạc. Tôi tin rằng, số tiền lãng phí trong ngày hôm nay cũng đủ để anh tìm một trăm diễn viên nhí như thế."
Diễn viên không đến đúng hẹn, mấy cảnh quay ngày hôm nay liền không thể quay được. Tiền bố trí sân khấu cùng với tiền quay phim đều bị ném xuống sông xuống biển.
Ngọc Mạn Nhu là nhà sản xuất lớn nhất của bộ phim này, hiện tại, tiền cô bị ném ra ngoài cửa sổ như vậy trong lòng dễ chịu được mới là lạ.
Đây là lần đầu tiên cô và đạo diễn Dương hợp tác với nhau, trước kia đã từng nghe nói tới tính tiết kiệm của đạo diễn Dương, lúc đấy cô còn tưởng rằng đó là một đức tính tốt, bây giờ nhìn lại, hóa ra lại là thiếu đạo đức. Đúng là tham bát bỏ mâm.
Thật sự Ngọc Mạn Nhu cảm thấy khó chịu.
"Mẹ Ngọc!"
Phía sau vang lên tiếng gọi ngọt ngào, Ngọc Mạn Nhu vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó xoay người qua, ngồi xuống dang rộng vòng tay, đón lấy cô nhóc. Đôi tay Ngọc Mạn Nhu đỡ mông Tiểu Miêu Miêu để bế cô bé lên, thơm "chụt" một cái vào má.
Ngọc Mạn Nhu cười tủm tỉm nhìn Tiểu Miêu Miêu và hỏi: "Tiểu Miêu Miêu, có nhớ mẹ Ngọc không?"
Tiểu Miêu Miêu cười ngọt ngào: "Có ạ."
"Ngoan lắm!"
Ngọc Mạn Nhu lại thơm chụt một cái nữa.
Trên má của Tiểu Miêu Miêu mỗi bên có một dấu môi, hết sức cân bằng.
Đạo diễn Dương kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Vừa rồi còn là sư tử Hà Đông, giờ thế nào lại biến thành mẹ hiền rồi.
Sự thay đổi này quá lớn, quá nhanh, khiến đạo diễn Dương thích ứng không kịp. Đồng thời, trong lòng anh ta thầm giơ ngón cái lên cho Ngọc Mạn Nhu.
Có thể đem cảm xúc của chính mình thu lại hay mở ra một cách tự nhiên như vậy, không hổ là người cầm cúp Ảnh hậu quốc tế đến mỏi tay, kỹ năng diễn xuất không chê vào đâu được.
Ngọc Mạn Nhu không phải là đang diễn, mà là khi nhìn thấy Tiểu Miêu Miêu, cô thật sự rất vui.
"Mẹ Ngọc làm cho con một bộ Hán phục mới. Đi nào, mẹ dẫn con đi xem!"
Một lớn một nhỏ, lơ đẹp cả Hạ Kỳ lẫn đạo diễn Dương vừa phạm phải sai lầm, rời đi không hề ngoảnh đầu lại. Hạ Kỳ cũng xoay người ra khỏi đoàn làm phim, không biết đi làm cái gì nữa. Còn lại một mình đạo diễn Dương đứng đờ người ra tại chỗ, từng cơn gió thê lương cứ thế thổi qua.