Thiên Hậu Trở Về

Chương 100 : Đều là ảnh đế ảnh hậu

Ngày đăng: 12:42 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 100: Đều là ảnh đế ảnh hậu



Trên sân khấu, Trương Tố Hinh nước mắt lưng tròng: “Diệp Tinh Lăng, xin lỗi, khi tin tức mới bùng lên, mặc dù tôi biết rõ cô vô tội, nhưng lại không dám đứng ra làm chứng, vì tôi là nghệ sĩ của Đế Hoàng, tôi cũng cần phải sống sót trong Đế Hoàng.”



“Nhưng, sau đó chuyện mất kiểm soát, tôi không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy, đã hủy hoại cả tiền đồ của cô. Cho nên, tôi mới hạ quyết tâm hôm nay tới đây làm chứng, vì cô đòi lại công bằng.”



“Cô thật sự là một người con gái tuyệt vời, vì nể mặt tôi, dù bản thân bị mắng chửi cũng không nói ra nguyên nhân. Tôi biết, nhất định là cô lo sợ nếu nói ra sự thật, sẽ hại tôi quá mất mặt…”



Cô ta vừa khóc vừa nói.



Hạ Lăng há hốc miệng, ở đây… ai cũng là ảnh đế ảnh hậu, kỹ thuật diễn của Trương Tố Hinh cũng thật giỏi. Nhưng cô không nói ra đầu đuôi, hoàn toàn không phải vì lo cho mặt mũi Trương Tố hinh, mà là chị Mạch Na không cho cô phát ngôn!



Vừa nghĩ tới đó, cô đột nhiên hiểu ra tại sao chị Mạch Na lại không để cô nói rồi, hóa ra, bọn họ sớm đã có dự tính trước!



“Ngay từ lúc bắt đầu, mọi người đã có ý định tìm Trương Tố Hinh ra làm chứng rồi, đúng không!” Hạ Lăng quay đầu lại hỏi Lệ Lôi, lại không đề phòng gương mặt tuấn mỹ của anh ta ngay sát bên, vừa quay đầu mũi đã đập ngay vào mũi anh ta, đau tới mức cô phải cắn răng cắn lợi.



“Anh, anh ngồi sát tôi thế làm gì?!” cô ôm lấy mũi, hai mắt ngấn nước lên án anh.



Lệ Lôi mềm lòng, lại rất quan tâm nhìn cô: “Đụng vào đâu? Đau không?”



“Anh thử xem có đau hay không!” Hạ Lăng tức giận, nước mắt cũng sắp trào ra ngoài, khốn kiếp, khuôn mặt người đàn ông này làm bằng gì chứ, sao đụng vào lại như đụng phải tấm sắt vậy?! Sao cô bị đau như vậy, mà anh ta lại chẳng sao hết?!



Bạn học Hạ Lăng rất ủy khuất, cực kỳ ủy khuất.



Lệ Lôi thấy cô ấy còn đang bực bội, yên tâm hơn chút, từ phía sau ghế lấy ra một tờ giấy: “Là tôi không đúng, không nên đụng vào cô, đến đây, lau đi này…”



Anh đưa tay định giúp cô lau nước mắt, nhưng lại bị cô giật lấy khăn giấy, tự mình lau sạch.



Anh nhìn chóp mũi cô, đúng là bị đỏ lên, xem ra thật sự bị đụng không nhẹ.




“Bầu chọn cái nhà cô!” lập tức có khán giả giận dữ hét lên, sau đó, lại nhớ ra hình như mình đã chửi tới cả thiên hậu Hạ Lăng, vội vàng sửa lại: “Cô mà xứng làm em gái của Hạ Lăng? Rõ ràng đã làm mất mặt Hạ Lăng nơi thiên đường!”



“Đúng thế!”



“Đồ tiểu nhân nham hiểm hèn hạ!”



“Lục trà biểu *”



Lục trà biểu: ám chỉ vẻ ngoài thanh thuần nhưng bên trong thối nát, giỏi tâm kế.



“Tiện nhân!”



Những tiếng mắng chửi phẫn nộ, hợp lại thành âm thanh chói tai.



Những khán giả còn ở lại sân vận động không đi ra ngoài đều kinh ngạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Hạ Vũ cũng kinh ngạc, sao có thể… sao có thể như thế này? Thế là sao, tại sao mọi người lại phẫn nộ với cô? Cô ta chưa bao giờ đối mặt với những tình huống như này, nhất thời, ngẩn ra trên sân khấu.



“Bộp!”



“Aiya!” Hạ Vũ chỉ cảm thấy vai trái đau nhói, giống như có thứ gì đó đập vào, cô ta cúi đầu nhìn thấy một chai nước. Nước lạnh chảy xuống từ vai nhanh chóng thấm ướt chiếc váy voan của cô ta.



Trông cô ta rất thảm hại, hai tay ôm lấy ngực, không ngờ lại có một chai nước khác bay đến, lần này là chai nước hoa quả, dòng nước màu đỏ chảy từ đầu tới chân. Đầu tóc cô ta rối tung, mất tinh thần, ngày càng nhiều dồ vật bay lên sân khấu, cô ta loạng choạng lùi lại phía sau, giày cao gót tự giẫm vào chân váy, ngã bổ nhào.



“Hạ tiểu thư!” có nhân viên của Đế Hoàng lao lên, vội vàng đỡ cô ta rời khỏi sân khấu.



Để lại phía sau một mớ hỗn độn.