Thiên Hậu Trở Về

Chương 116 : Đừng ép tôi ném bà xuống

Ngày đăng: 12:42 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 116: Đừng ép tôi ném bà xuống



Đổi chỗ cũng không dễ, kiếp trước những cửa hàng cô từng tiếp xúc đều là hiệu may tốt nhất, đều là chế độ hội viên.



Hạ Lăng rất đau đầu, nghĩ đi nghĩ lại rồi gọi trợ lý Vy Vy đến: "Tôi nhớ phía nam thành phố có một khu chợ bán sản phẩm dệt, em đến đó xem một chút xem có nguyên liệu vải nhung lạc đà thuần chất hay không, mang hàng mẫu về cho tôi xem. Nếu chủ quán không chịu cho, embỏ tiền mua một mảnh nhỏ về đây." Trên thị trường rất nhiều hàng giả, không dễ phân biệt, cô nhất định phải sờ tận tay mới biết được.



Vy Vy biết cô là ngôi sao, không tiện ra mặt ở những nơi như khu chợ kia, nênnhận lời ngay.



Ngày hôm sau, cô bé mang theo mấy mảnh vải quay về: "Chị Tiểu Lăng, rất ít nơi bán vải nhung lạc đà thuần chất, em chạy khắp chợ cũng chỉ tìm được mấy cửa hàng, mỗi hàng em đều lấy hàng mẫu mangvề, chị xem một chút đi."



Hạ Lăng nhìn từng mảnh, sờ lên, cảm giác cũng không tốtlắm.



Bà nội Diệp lớn tuổi rồi, thứ cô muốn tặng phải làsản phẩm dệt thuần thiên nhiên hàng thật giá thật, ai biết được trong chỗ vải nhung lạc đà này đã bỏ thêm cái gì? Hạ Lăng nhíu mày, nói với Vy Vy: "Được rồi, em lại giúp chị đi xem vải nhung dê thuần chất một chút, cũng mang theo hàng mẫu quay về."



Tính giữ ấm của vải nhung dê thuần tuy kém hơn vải nhung lạc đà thuần một chút, nhưng dễ tìm hơn nhiều, Vy Vy nhanh chóng mang theo không ít hàng mẫu quay về.



Hạ Lăng chọn được một mảnh trong số đó, nói với Vy Vy: "Mua của cửa hàng này."



"Cửa hàng này bán đắt nhất." Vy Vy nói: "Chị Tiểu Lăng, có khi nào bị lừa không?"



Hạ Lăng lắc đầu, bảo cô ấy đến mua.




"Hả, con ranh này! Sao lại nói như thế?" Dì Lưu chớp mắt bùng nổ, nếu không phải đang ngồi trên xe, bà ta hận không thể ngay lập tức xông lên kéo Hạ Lăng: "Nói cho mày biết, tao chính là mẹ mày! Bà đây khổ sở vất vả tay phân tay nước tiểu nuôi mày lớn lên, bây giờ mày có thể kiếm tiền, cánh cứng cáp rồi, đừng có nghĩ đến chuyện vong ân phụ nghĩa!"



"Ha ha." Hạ Lăng cười lạnh.



"Đừng... đừng ầm ĩ..." ông Diệp yếu ớt khuyên can.



"Ông đừng xen vào!" Dì Lưu quát chồng mình: "Nếu không phải đồ vô dụng nhà ông, ngay cả con gái mình cũng không dạy được, thì làm sao nó lại biến thành loại vong ân phụ nghĩa như thế này? Diệp Tinh Lăng tao nói cho mày biết, người mẹ này, mày muốn nhận thì nhận, không muốncũng phải nhận! Nếu mày không nhận tao, tao sẽ phao tin chuyện mày không hiếu thảo với cha mẹ! Ngược lại tao muốn xem xem, loại ngôi sao như mày còn muốn lăn lộn trong giới giải trí, không hiếu thảo với tao, mày cũng không tốt hơn được! Đến lúc đó, tiếng tăm của mày hỏng hết, mọi người cùng xong đời!"



"Tài xế Chu, dừng xe." Hạ Lăng lạnh nhạt nói.



Tài xế Chu nhìn đường xá xung quanh một chút, dừng xe ở ven đường.



"Lưu Chiêu Đệ." Hạ Lăng gọi thẳng tên của dì Lưu: "Hoặc là bà im miệng, hoặc là xuống xe."



"Mày đuổi tao xuống xe?" Dì Lưu đanh đá kêu lên: "Diệp Tinh Lăng mày là thứ gì? Tao là mẹ mày! Mày dựa vào cái gì đuổi tao? Tao cứkhông xuống xe, làm gì tao?!"



Hạ Lăng cuối cùng mới quay đầu, nhìn người phụ nữ lòe loẹt thô tục trước mặt, nhẹ nhàng cười nhạt một cái: "Quên nói cho bà biết, tài xế Chu là lính đặc chủng xuất ngũ, bản lĩnh rất cao, vứt người như bà xuống xe, chỉ cần dùng một đầu ngón tay."



"Lưu Chiêu Đệ, bà tự mình xuống, hay là tôi bảo tài xế Chu ném bà xuống?"