Thiên Hậu Trở Về
Chương 125 : Ai bắt nạt ai
Ngày đăng: 12:42 30/04/20
Thiên hậu trở về - Chương 125: Ai bắt nạt ai
Tin tức nhanh chóng được truyền ra ngoài, những người nhà quê cũng thích náo nhiệt, tốp năm tốp ba vừa nói chuyện rôm rả vừa cười mờ ám, chạy tới hóng chuyện. Chỉ chốc lát sau, mọi người đã đứng xung quanh hồ nước, chỉ chỏ ba người trong đình.
"Mọi người xem kìa, kia không phải là chú thím tư nhà họ Diệp sao? Sao bọn họ lại bị trói ở đây, ai da, chú tư còn trần chuồng nữa kìa. Không ngờ hai vợ chồng nhà này lại bắt chước kiểu tình thú như thế này, hóa ra là thích chơi cái này à!"
"Đúng vậy, chú tư và vợ ông ta làm ăn buôn bán kiếm được ít tiền thì đã thấy mình hơn người. Mọi người đều là người cùng quê nhưng mỗi khi bọn họ gặp chúng ta đều hất cằm nói chuyện thế là thế quái nào? Bây giờ còn chơi dã chiến trong hồ, đúng là mất hết thuần phong mỹ tục."
"Không phải nói là có ba người sao, còn một người nữa đâu?"
"Trên mặt đất ấy, mau nhìn xem..."
"Hả? Trên mặt đất có người à? Sao lại không động đậy? Đã hôn mê rồi sao?"
"Ha ha ha, nhất định là quá sung, giờ không còn sức lực nên bất tỉnh luôn rồi. Đáng thương hai người bị gã trói vào cột không có cách nào đi xuống. Mấy người này chơi thật lớn ha ha ha..."
Một đám người dân quê đầy hứng thú, cười nói ầm ĩ.
Bác cả và bác hai nhà họ Diệp đều đã đi lên viện cùng bà nội Diệp, lúc này trong nhà chỉ còn chú ba, cũng chính là người cha trên danh nghĩa của Hạ Lăng và mẹ kế, dì Lưu. Khi biết được tin tức ở đình giữa hồ, hai người như bị sét đánh, tại sao có thể như vậy? Rõ ràng trước khi đi chơi hồ còn rất tốt, chú thím tư nói muốn làm mai cho con bé Diệp Tinh Lăng với Nam Sênh, còn đảm bảo sau khi chuyện thành công, nhà họ Nam sẽ cho bọn họmột phần lễ hỏi thật to...
Sao chỉ chớp mắt mọi việc đã biến thành như vậy?
Dì Lưu theo bản năng suy đoán là do con bé Diệp Tinh Lăng kia gây ra, lập tức chạy đi tìm cô hỏi tội.
Hạ Lăng cười cười: "Hình như bà đã quên một việc, tôi là ngôi sao lớn mà, xảy ra loại chuyện này đương nhiên công ty sẽ bảo vệ tôi. Còn mấy người à... Có vẻ sẽ phiền phức lớn đấy. Bà đoán xem, đến lúc nhà họ Nam không thể trả thù tôi, thì họ sẽ tìm ai trút giận đây?"
"Mày!" Dì Lưu tức giận nói.
Cha Diệp cũng ngẩng đầu lên: "Tiểu Lăng con không thể ác độc như vậy được."
"Tôi ác?" Trên mặt Hạ Lăng là nụ cười nhưng trong lòng lại lạnh lẽo, đây thật sự là cha cô hay sao? "Diệp Trung Hiếu, ông hãy nghe cho kỹ, bây giờ hoặc là ông đi tới đình giữa hồ cứu người, hoặc là cút ngay ra khỏi phòng tôi! Những điều cần nói tôi đã nói xong rồi, có đi hay không là việc của ông."
Cha Diệp rất bối rối, ông không có can đảm khuyên Hạ Lăng nữa. Ông do dự hồi lâu chỉ có thể tự mình đi cứu người, nếu không... lúc bà nội Diệp trở về nếu chuyện này truyền đến tai bà khiến cho người lớn tuổi tức giận, xảy ra chuyện gì thì sao...
Cha Diệp im lặng đi ra ngoài.
Dì Lưu thấy chồng đi ra, cũng hừ lạnh một tiếng rồi giậm chân rời khỏi phòng Hạ Lăng.
Ngày hôm đó, chú Tư, dì Tư và cậu Nam cũng không quay lại, Hạ Lăng đoán có lẽ bọn họ cảm thấy quá mất mặt, không còn mặt mũi ở lại trong thôn này nữa. Gần tối, bà nội Diệp được đám người bác cả, bác hai đưa về nhà, Hạ Lăng ra đón ngọt ngào gọi: "Bà nội, bà không sao chứ?"
Bà nội Diệp hiền từ vuốt mái tóc dài của cô: "Bà nội không có việc gì, bác sĩ kê chút thuốc hiện tại đã đỡ hơn. Còn con ấy, hôm nay ở nhà thế nào rồi? Có ai bắt nạt con không?"
"Ai có thể bắt nạt được con chứ?" Hạ Lăng vẫn cười.
Dì Lưu đứng bên cạnh quả thực nhìn không vừa mắt, giả bộ, con khốn mày cứ giả bộ đi, mày không bắt nạt người khác đã là tốt lắm rồi.