Thiên Hậu Trở Về

Chương 146 : Đạo diễn Kim, anh xem phim Hàn nhiều quá rồi

Ngày đăng: 12:43 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 146: Đạo diễn Kim, anh xem phim Hàn nhiều quá rồi



Xung quanh, mơ hồ truyền đến tiếng người, hình như có gì đó xôn xao, nhưng Hạ Lăng không rảnh để phân tâm mà chú ý tới.



Cô đã hoàn toàn đắm chìm vào vai diễn, trong vũ điệu rực rỡ này, cô là vũ công tuyệt vời nhất, cũng là thích khách xuất sắc nhất, khuynh thành tuyệt thế, chỉ là để ám sát.



Cơ thể cô càng xoay vòng càng gấp gáp, khát vọng trong lòng mỗi lúc một nóng bỏng, cô nhìn bậc đế vương ngồi trên ghế rồng, ánh mắt say mê kia, yết hầu mảnh khảnh kia... Dường như có thể tưởng tượng ra, lưỡi đao sắc bén trong tay mình một khi lao đi, sẽ ngọt ngào, nồng nàn ra sao.



Mùi vị của thành công...



Con tim đang nhảy nhót, đoản kiếm đang giục giã, người hòa làm một với vũ điệu, hừng hực, thúc giục.



Cô cảm nhận được bông hoa mẫu đơn trong miệng mình đang vụn vỡ, cánh hoa rơi lả tả, phất qua gương mặt, qua mũi kiếm.



Số vòng xoay mỗi lúc một tăng, trọng tâm cơ thể cũng càng ngày càng thấp, cô càng ngày càng xuống gần mặt đất... Còn bốn phía lại bắt đầu xôn xao, đợt thán phục nọ nối tiếp đợt thán phục kia, nghe rất xa xôi, tựa như đến từ một thế giới khác.



Không biết qua bao lâu, dường như đã là bản năng, tốc độ của cô bắt đầu chậm lại, nhưng vẫn xoay tròn từng vòng, từng vòng, không ngừng múa theo cảm giác, như một đóa hoa tùy ý nở rộ đến tận nơi u tối nhất, dần dần hóa thành ảo ảnh, hóa thành u hồn, hóa thành gợn sóng trong đêm tối, lăn tăn tới nỗi mắt thường khó mà nhận ra... Mọi sắc màu đều vụt biến mất, dường như tới cả sinh mạng cũng bị rút cạn.



Kĩ thuật xoay tròn này, làm nhanh đã khó, mà chậm lại càng khó hơn.



Nhưng nó đã là bản năng, xuất phát từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn, cô gần như sinh ra đã biết phải làm thế nào mới múa được đẹp nhất. Cô là vũ công trời sinh, có lẽ, đây chính là sự thiên vị của ông trời...



Tiếng nhạc theo điệu múa của cô dần dần trở nên êm dịu.



Xoay vòng cuối cùng xong, Hạ Lăng ung dung ép người xuống thấp nhất, hai chân vòng lên trước mặt, trán cô chạm đất.



Trong ảo giác, dưới vầng hào quang chói ngời, cô tựa như nhìn thấy vị đế vương kia cười với cô, người đứng dậy, vươn tay về phía cô.




Trịnh Đức Tùng theo tầm mắt của cô, cũng nhìn về phía Kim Dật Phi, mỉm cười: "Con người Dật Phi, bình thường có hơi thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng một khi đã quay phim thì miễn bàn. Cậu ta có trực giác và khả năng nắm bắt đáng kinh ngạc, nói thì có vẻ không khiêm tốn chứ, anh ta quay phim nào là phim đó nổi tiếng, đẩy thứ gì thì thứ đó sẽ hot. Năng lực chuyên ngành mà Dật Phi dày công tu dưỡng phải nói là đã vượt xa lứa đạo diễn cùng thế hệ."



Thôi được rồi, dù sao thì chị Mạch Na cũng đã nói đây là một cơ hội tốt, Mạch Na sẽ không gạt cô đâu.



Hạ Lăng gật đầu nói: "Tôi không thành vấn đề, nếu không có chuyện gì khác, vậy thì tôi đi trước đây." Thử vai đã xong, những chuyện còn lại là của người đại diện, không liên quan đến cô nhiều lắm. Cô nóng lòng muốn đi tìm Lệ Lôi, cũng không biết anh đã nghe điện thoại xong chưa.



Trịnh Đức Tùng níu cô lại: "Cô Diệp, xin chờ một chút. Tôi đã sai người mua về một bộ áo sơ mi và quần dài rồi, nếu cô không chê, có thể đến phòng hóa trang thay bộ đồ múa này ra."



Không hổ là người phụ trách cao cấp, cẩn thận chu đáo đến cả chi tiết nhỏ như vậy.



Hạ Lăng cảm ơn ông ta, đến phòng hóa trang thay đồ, bộ quần áo này mang lại cảm giác không tệ, mặc lên vô cùng thoải mái. Chỉ là, hình như có rộng một chút, nhưng mà cũng được, ít nhất thì từ ngoài nhìn vào vẫn thấy khá là vừa vặn với người.



Cô soi một vòng trước gương, sau khi xác định đã ổn mới chuẩn bị ra khỏi phòng, thì lại nghe thấy một tràng gõ cửa.



Mở cửa, cô thấy thân hình cao gầy của Kim Dật Phi đang tựa bên cửa, anh ta híp mắt cười với cô. Trên người anh ta vẫn đang mặc áo sơ mi hoa được cắt may tinh xảo kia, hai cúc trên không cài, lộ ra dây chuyền vàng mặt ngọc bích, cùng lấp lánh với chiếc đồng hồ hàng hiệu sáng loáng trên tay, đích thực là dáng vẻ của một tay con nhà giàu quần là áo lượt.



"Không mời tôi vào ngồi một lát sao, tiểu Lăng?" Anh ta cười nói, ngữ điệu đó, như là cô và anh ta đã quen biết nhau đến cả vạn năm vậy.



Hạ Lăng không nhúc nhích: "Tiểu Lăng?" Nửa tiếng trước, anh ta vẫn còn gọi cô là cô Diệp mà.



Anh ta lại cười có chút đểu giả: "Nghe nói người của Thiên Nghệ đều gọi cô như vậy. Tiểu Lăng, cô xem, chúng ta sắp trở thành cộng sự trong một đoàn làm phim rồi, gọi cả tên lẫn họ mới xa cách làm sao, phải không nào? Phải rồi, cô cứ gọi tôi là anh Dật Phi là được rồi."



Anh... Dật Phi!



Đạo diễn Kim, anh xem nhiều phim Hàn quá rồi thì phải?