Thiên Hậu Trở Về

Chương 152 : Tư thế ngủ không đúng

Ngày đăng: 12:43 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 152: Tư thế ngủ không đúng



“Em…” Cô dựa vào đầu giường, co chân ôm lấy mình.



Lệ Lôi ngồi xuống bên giường, dịu dàng hỏi: “Mơ thấy ác mộng?”



Hạ Lăng do dự một chút rồi gật đầu.



“Mơ thấy gì?” Anh hỏi.



Hạ Lăng không nói lời nào, ôm mình chặt hơn chút nữa.



Một cảm giác bất an quanh quẩn trong đầu Lệ Lôi, giống như đã từng nhiều lần gặp phải chuyện như vậy, có đôi lúc anh cảm thấy cô vô cùng xa cách, mơ hồ như giây tiếp theo sẽ hóa thành bọt biển hư ảo.



Anh rất không thích cảm giác này.



Nhưng anh càng hiểu, có một số việc có gượng ép cũng không được, cô không muốn nói thì anh cũng không cách nào ép cô.



Ánh mắt Lệ Lôi lặng lẽ âm trầm, lúc cô không nhìn thấy, anh đưa tay ra, thử thăm dò ôm cô vào lòng. Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn trong lòng giống như một loài chim có xương cốt mảnh khảnh, hơi bất an ngọ nguậy một cái lại dần yên tĩnh lại. Anh vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, dùng ngón tay ấm áp vén mái tóc dài hơi rối của cô.



“Tiểu Lăng.” Anh khẽ hôn lên đỉnh đầu cô mà nói: “Anh ở đây rồi.”



Gò má Hạ Lăng dán vào trước ngực anh, cách một lớp áo thun bằng bông, nghe nhịp tim đập bình ổn có lực của anh, hơi thở dài của anh nhẹ nhàng thổi lọn tóc cô, cái ôm giống như một ngọn núi vững chãi có thể dựa vào.



Chẳng biết những ký ức phiền phức đáng sợ rối loạn kia của cô đã biến mất từ lúc nào.



Cô khẽ ngẩng đầu lên, hỏi anh: “Anh sẽ ở đây mãi chứ?”



Lệ Lôi cười: “Đương nhiên. Tiểu Lăng, ngủ đi, anh ở bên cạnh em.” Anh ôm cô xích sang bên cạnh, tấm lưng dày rộng dựa vào đầu giường, kéo cái chăn bông mềm mại, đắp lên thân thể hơi lạnh của cô.
Vai diễn của Hạ Lăng đến đây là kết thúc, cô chào tạm biệt Kim Dật Phi.



Kim Dật Phi hỏi: “Cô về thành phố luôn sao? Những người khác cũng chỉ mấy hôm nữa là quay xong, cô không ở lại tham gia tiệc đóng máy sao?”



Hạ Lăng cũng có nghĩ đến chuyện này, nhưng trong phòng còn giấu một vị đại boss, ở đây không như hiện trường thử vai, ánh mắt của mỗi một nhân vật tai to mặt lớn và nhóm nhân viên cao cấp ở đây đều rất độc, ngộ nhỡ không cẩn thận để Lệ Lôi bị nhận ra, làm bại lộ quan hệ của bọn họ thì cô phải tìm ai mà khóc đây.



Nhất định phải đi, quyết phải đi.



Thấy cô kiên quyết, Kim Dật Phi cũng không giữ lại nữa, dặn cô bảo trọng rồi tạm biệt.



Hạ Lăng ngồi xe của Lệ Lôi về tới căn hộ ở thành phố S.



Một khoảng thời gian tiếp theo cô bận đến chân không chạm đất, bởi vì chuyện tài phiệt Cố thị lại một lần nữa mời cô làm đại diện cho “Cánh sao”, tất cả các kế hoạch quảng cáo đều bị làm loạn, chị Mạch Na xác nhận lại với cô, sắp xếp thứ tự lại một lần nữa, lịch trình dày đặc, hận không thể biến một ngày thành bốn mươi tám tiếng để dùng.



Còn Lệ Lôi thì âm thầm đi gặp một người.



Trường quay “Chiến Thương”, ngày cuối cùng.



Tất cả mọi người đã tham gia tiệc đóng máy, bối cảnh hoàng cung đã từng phồn hoa bị tháo dỡ khá nhiều, hành lang quanh co vắng vẻ, đại điện và ghế rồng dưới ánh hoàng hôn nhìn vô cùng thê lương.



Lão Bao vẫn đứng trong bóng râm ở bức tường trước đại điện.



Lệ Lôi đứng đối diện ông ta: “Ông là ai?”



“Một người quản lý đạo cụ thôi.” Giọng lão Bao vẫn thô ráp như trước.



“Ồ, vậy sao?” Lệ Lôi nhẹ nhàng nở nụ cười, tiến lên hai bước: “Nhưng theo tôi được biết, ông còn có một cái tên khác – Vương Kính Chu, đã từng là người đứng đầu tập đoàn Vương thị, bố vợ của Bùi Tử Hoành.”