Thiên Hậu Trở Về
Chương 154 : Hiếm khi được ngày nghỉ
Ngày đăng: 12:43 30/04/20
Thiên hậu trở về - Chương 154: Hiếm khi được ngày nghỉ
“Cậu không biết một năm nay nhà họ Vương đã sống như thế nào.” Lão Bao cất tiếng cười thảm, “Đến cả ăn mày cũng không cho chúng tôi vào hội, tất cả người nhà họ Vương chỉ có thể ngủ bên lề đường, dưới gầm cầu, ăn thức ăn thừa, giống như chó hoang bị người ta xua đuổi. Lệ nhị thiếu gia, cậu nói xem tôi có nên báo thù hay không? Tôi phải điều tra ra chân tướng sự việc năm đó, bắt tận tay tên hung thủ giết người! Tôi còn phải bắt Bùi Tử Hoành…” ông ấy đột nhiên dừng lại.
“Ông còn muốn làm gì Bùi Tử Hoành?” Lệ Lôi lãnh đạm hỏi lại, “Quỳ xuống nhận tội với ông? Bồi mạng?” anh cười, “ông cũng biết là không thể mà, lão Bao, năm đó khi còn là một ông chủ lớn, nhưng cũng không thể động đến Bùi Tử Hoành, đừng nói là hiện tại.”
Ánh mắt lão Bao trùng xuống: “Tôi có cách khiến hắn sống không bằng chết.”
“Nói nghe xem.”
“Sao tôi phải nói cho cậu biết?” lão Bao cảnh giác nhìn Lệ Lôi
Lệ Lôi: “Nếu như chúng ta có thể hợp tác, tôi không quan tâm Bùi Tử Hoành sống hay chết, nhưng tôi muốn biết hắn và Hạ Lăng đã từng xảy ra chuyện gì, còn cả người phụ nữ khác bên cạnh hắn ta… nếu như có, tất cả những việc lớn nhỏ giữa bọn họ, tôi đều muốn biết. Vương Kính Chu, tôi cần ông thay tôi đi điều tra, đồng thời báo lại, tôi có thể cấp cho ông rất nhiều lợi ích.”
Điều kiện này rất mê hoặc, lão Bao không nén được mà động lòng.
Ông ta của ngày hôm nay, mai danh ẩn tích không quyền không thế, những thực lực có thể điều động được rất ít, việc điều tra hung thủ rất khó khăn. Nhưng nếu như hợp tác cùng với Lệ Lôi, có được sự hậu thuẫn từ đế vương thế giới ngầm của thành phố S, tiến độ có thể thuận lợi hơn rất nhiều.
“Tại sao?” mặc dù lão Bao thấy dao động, nhưng sự thận trọng được hình thành trong thời gian dài khi là một ông chủ khiến ông không khỏi hoài nghi hỏi lại: “Sao cậu lại có hứng thú với chuyện của Bùi Tử Hoành như vậy.”
“Tôi có người cần phải bảo vệ.” Lệ Lôi lạnh nhạt trả lời, “Chính là Diệp Tinh Lăng, ông cũng cảm thấy cô ấy giống với Hạ Lăng? Tôi đoán Bùi Tử Hoành cũng cảm thấy như vậy, tôi phải bảo vệ cô ấy không bị Bùi Tử Hoành quấy rầy. Đúng rồi… tôi cũng không muốn ông lần nữa tiếp cận Tiểu Lăng, nếu không thì…” giọng anh trở nên u ám: “Tôi sẽ không quan tâm cam kết hay hợp tác gì hết, tất cả nhà họ Vương sẽ biến mất khỏi thế giới này.”
Lão Bao rùng mình, ông ta không hề nghi ngờ Lệ Lôi có bản lĩnh hay khả năng đó.
Không đúng, nhớ là mấy hôm trước, khi cô còn ở chung cư, A Vệ đã gọi điện giục cô đi thu âm, nói có chuyện cần tìm. Sao khi đến chỗ Lệ Lôi, lại biến thành không có chuyện gì xảy ra cả? với tính cách cuồng công việc, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, tính toán chi li lại nghiêm ngặt giờ giấc như A Vệ, chuyện này thật nằm ngoài dự liệu.
Lệ Lôi vô tội nhìn cô.
Cô bị anh véo cay cả mũi, hắt xì một cái rồi ngồi dậy: “Em gọi điện cho A Vệ đã.”
Anh lại ấn cô nằm xuống: “Thật sự có việc, anh ta sẽ tự gọi đến.”
“Không được, không hỏi rõ ràng xem có chuyện gì thì không yên tâm.” Cô gạt tay anh ra, ngồi dậy xỏ dép đi ra phòng ngoài tìm điện thoại.
Lệ Lôi không cam tâm nhìn theo sau lưng.
Điện thoại đã tắt, cô nghi ngờ nhìn nó hồi lâu: “Trước giờ em chưa từng tắt máy, hết điện rồi sao?”
Ấn hai cái, điện thoại sáng lên, pin vẫn còn đầy.
Lệ Lôi khẽ ho một tiếng quay đầu đi.
Trong điện thoại vọng đến tiếng gào thét của A Vệ: “Diệp Tinh Lăng, cô còn biết mở máy à?! Có biết tôi đã tìm cô mấy ngày rồi không?! Có ai làm nghệ sĩ giống như cô không hả, rốt cuộc có đặt tâm vào công việc hay không?! Ba ngày nay hai phía đều có chuyện, làm rối hết cả lịch trình, không biết còn tưởng cô là ngôi sao lớn! Có chút tài năng là không xem ai ra gì à, ai dung túng cho cô đầy tật xấu như vậy! A?! Cô khiến tôi…”
Anh ta thao thao bất tuyệt, cô lặng người nghe giáo huấn, gật đầu như gà mổ thóc, tự kiểm điểm bản thân mình.