Thiên Hậu Trở Về
Chương 159 : Thăm dò
Ngày đăng: 12:43 30/04/20
Thiên hậu trở về - Chương 159: Thăm dò
Hạ Lăng ngẩn ra, không ngờ anh ấy lại nhắc đến chuyện này.
Hơn nửa năm trước, khi còn là một thực tập sinh, cô đã từng cover lại bài hát “Hải yêu”. Lúc đó bị Đế Hoàng bức ép, để chứng minh thực lực của mình cô đã phải dồn hết sức lực mà hát, không ngờ đoạn clip đó lại được lan truyền rộng rãi như vậy, trong đó có rất nhiều kỹ thuật hát giống hệt như kiếp trước. Cô thật sự lo lắng Phượng Côn có thể nhận ra điều gì đó.
Phượng Côn nói: “Bài hát ấy do chính tay tôi chế tác, tôi biết được độ khó khi hát bài đó, trên thực tế trước cô, trừ Hạ Lăng ra không ai có thể hát được. Trong bài hát đó giọng gió rất nhiều, trên thế giới rất ít ca sĩ có thể hát được.
Giọng gió, cũng chính là giọng cá heo.
Kỳ thực, trên thế giới không có mấy ca sĩ có thể kiểm soát được.
Hạ Lăng không hề thay đổi nét mặt nói: “Vậy nên, tôi đã sửa lại một chút.” Tài năng kiếp này của cô không bằng với kiếp trước, giọng cá heo cao như vậy cô không thể nào hát được, cô đã sửa đổi toàn bộ, thay bằng những giai điệu phù hợp với chất giọng của “Diệp Tinh Lăng”, trình bày ra một cảm xúc khác hẳn, kiếp trước ca khúc đó vừa lạnh lùng như băng giá lại mãnh liệt như ngọn lửa; nhưng phiên bản trong kiếp này lại là sương mù đau thương.
Phượng Côn cười nói: “Thật sự trùng hợp.”
Một dự cảm không lành bùng lên trong lòng Hạ Lăng, dường như… có chỗ nào đó không đúng?
Vệ Thiều Âm đứng bên cạnh cô hỏi: “Trùng hợp gì?”
Phượng Côn đáp lời: “Diệp tiểu thư, tôi rất tò mò, linh cảm để cô xử lý lại phần âm gió trong ‘Hải Yêu’ là từ đâu mà có?”
Hạ Lăng còn chưa kịp trả lời, Vệ Thiều Âm đã chen ngang, giọng nói rất không hài lòng: “Hây, Phượng Côn, đừng có gạ gẫm ca sĩ của tôi.”
Dáng vẻ đó giống như con mèo đang bảo vệ đĩa thức ăn của nó.
Phượng Côn mỉm cười: “Đừng lo lắng, A Vệ, chỉ là trò chuyện tùy hứng mà thôi.”
Phượng Côn đứng nguyên tại chỗ, dõi mắt nhìn theo bọn họ, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Trong lòng Hạ Lăng rối loạn, cũng không biết làm thế nào mà mình đi tới được phòng trang điểm, đẩy mở cửa, bên trong tràn ngập tiếng người huyên náo và ánh đèn rực rỡ. Chị Mạch Na, Bạch Mộ Dung, Tạ Lâm Lang, mấy người bọn họ đều đang ở đây, còn có rất nhiều thợ trang điểm và trợ lý vây quanh phục vụ nghệ sĩ. Thấy cô và Vệ Thiều Âm bước vào, bọn họ cười nói chào hỏi: “Nhanh đến đây dặm lại lớp trang điểm để chút nữa lên sân khấu với phong thái tốt nhất.”
Hạ Lăng ngồi vào trước gương, để mặc cho thợ trang điểm muốn làm gì thì làm.
Cùng phòng trang điểm với bọn họ còn có một đội nữa, đó là nghệ sĩ của công ty Benma, lúc này trưởng đoàn của bọn họ nhận được một cuộc điện thoại, nói vài câu rồi lớn tiếng hô hào: “Các nghệ sĩ thuộc Benma, đổi phòng trang điểm, đổi phòng trang điểm, đi theo tôi nào.”
Một nhóm người ồn ã đi ra khỏi cửa.
Lúc đầu, Hạ Lăng đã không để ý.
Không lâu sau, lại một nhóm khác bước vào, ồn ã náo nhiệt. Trong đó có một cô gái mặc váy công chúa rất đáng yêu, nhảy nhót lao về phía Hạ Lăng, giống như con bạch tuộc bám lấy cô. “Tiểu Lăng Tiểu Lăng!” cô gái vui mừng nói “Thật sự đúng là cậu rồi, mình nhớ cậu muốn chết đi được!”
Hạ Lăng không kịp đề phòng, nhất thời mất thăng bằng cả người và ghế cộng thêm cả cô gái bám trên người ngã nhào ra đất. Trời đất quay cuồng, hoa mắt choáng váng, như bị núi Thái Sơn đè trên người.
Khuôn mặt mừng rỡ của cô gái đó dí sát vào mắt cô, ngày càng lớn hơn.
“Mình là Lạc Lạc nè! Tiểu Lăng, cậu không nhớ mình sao?”
Lạc Lạc, ca sĩ mới ra mắt của Đế Hoàng.
Nói vậy, người đổi phòng hóa trang lại là người của Đế Hoàng?
Cả người Hạ Lăng đều không ổn, rút một cánh tay không bị đè lên miễn cưỡng kéo Lạc Lạc ra, nhìn qua khoảng cách giữa đám đông, quả nhiên đã trông thấy Phượng Côn với bộ vest chỉnh tề đang đứng ngay cạnh cửa, nhìn cô với ánh mắt bình ổn mà bí hiểm.