Thiên Hậu Trở Về

Chương 162 : Tặng quà cho bạn gái

Ngày đăng: 12:43 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 162: Tặng quà cho bạn gái



Hạ Lăng nghe ra ý tứ trong lời nói của anh ta, tính tình không chịu thua kém bộc phát trong nháy mắt: “Không cần, tôi có thể làm được.”



Bạch Mộ Dung nghi ngờ nhìn cô.



Hạ Lăng trừng anh ta: “Nhìn cái gì mà nhìn, tôi…” Cô vốn dĩ muốn nói, năm đó cô là thiên hậu, Bạch Mộ Dung thấy cô còn phải nhường đường đấy… Đây là sự thật, năm đó danh tiếng của cô quá lớn, nếu nói trắng ra Bạch Mộ Dung và Trịnh Thần Hạo là thiên vương, vậy cô chính là thiên hậu siêu cấp, các thiên vương, thiên hậu khác thấy cô còn phải cúi đầu.



Năm đó, họ gặp nhau trong một hoạt động, quả thật Bạch Mộ Dung đã dừng bước, nhường đường cho cô.



Nhưng bây giờ, cô không thể nói ra những lời này, một nhân vật nhỏ nhoi muốn đùa giỡn kiêu ngạo với một người đã có danh tiếng lớn cũng không được, đành phải tiếp tục hậm hực, rồi trừng mắt nhìn anh ta: “Anh đừng xem thường người khác có được không, sau này tôi sẽ là thiên hậu đấy!”



“Ha ha ha.” Nhóm người bên Thiên Nghệ gồm Bạch Mộ Dung và Tạ Lâm Lang đều nở nụ cười, cảm thấy hậu bối nhỏ nhắn Diệp Linh Lăng này thật đáng yêu. Tạ Lâm Lang không nhịn được sờ đầu cô: “Ngoan nha, đừng làm loạn, được được được, cô nhất định sẽ làm thiên hậu… Phì.”



Hạ Lăng muốn rơi lệ đầy mặt, tại sao cô nói thật lại không ai tin?



Bạch Mộ Dung cũng không nhịn được cười tủm tỉm: “Được rồi, vậy cô cố lên nhé, tôi lên trước. Có thể vào chung đội với tôi hay không, phải xem sự cố gắng của cô rồi.” Anh ta sẽ tận lực chọn một đội phù hợp với cô, hơn nữa, như vậy cũng tốt, cô lên sân khấu sau, hoàn toàn dựa vào năng lực để được phân vào đội của anh, sẽ không có lời đồn rằng anh ta cố tình che chở cô.



Chị Mạch Na nói đúng, nếu muốn nâng ai đó lên, thì phải nâng lên thật tốt, không lưu lại bất kì cái cớ nào mà người khác có thể soi mói.



Trên sân khấu, cuộc tuyển chọn trực tiếp chính thức bắt đầu.



Cuộc tuyển chọn trực tiếp này gồm năm đợt, mỗi đợt khoảng mười người, đợt đêm nay gồm mười tuyển thủ có thứ tự đầu, ở Thiên Nghệ chỉ có Tạ Lâm Lang. Tạ Lâm Lang rất được yêu thích trên sân khấu, chọn được một đội khá tốt, tạo ra một màn mở đầu tốt cho mọi người.




Hạ Lăng thở dài.



Thời gian này ở chung, cô mới phát hiện người đàn ông này thích làm nũng thế nào, mỗi ngày không được dỗ dành vài câu là tuyệt đối không bỏ qua, không thể thiếu sự kiên nhẫn và mấy câu mềm mỏng được. Trong lòng cô thầm than thở, lúc mới quen biết, tại sao lại cảm thấy anh nguy hiểm và hung hãn chứ? Ảo giác, tuyệt đối là ảo giác.



Anh được cô dỗ dành nên vui vẻ, cảm thấy hài lòng mà cúp điện thoại.



Hạ Lăng nằm trằn trọc trên giường, vì hai nhãn hiệu kia mà lại nhớ đến rất nhiều chuyện cũ, mất ngủ đến hơn nửa đêm.



Ngày hôm sau, chị Mạch Na thấy quần áo cô mặc: “Chậc, Tiểu Lăng, đây không phải là quần áo lần trước nói sao? Hạ Lăng cũng rất thích hai nhãn hiệu này, chẳng những em hát có chút giống cô ấy, cả gu thưởng thức cũng rất giống đấy.”



“Boss đưa đấy, tùy tiện mặc thôi.” Hạ Lăng có chút lo lắng đáp, cô không thể để người khác cảm thấy cô giống với mình đời trước được, tâm trạng gần đây luôn không yên, dường như lúc nào cũng có thể bị người ta nhìn ra điểm giống nhau, quá nguy hiểm.



Chị Mạch Na cười lắc đầu: “Boss đúng là coi tiền như rác, cũng chỉ có anh ấy mới vui vẻ trả tiền cho em thôi, phải biết quý trọng.” Chị ấy lại nói: “Mặc lên rất xinh đẹp đấy, quả thật khiến em nổi bật, cứ mặc như vậy đi. Nhưng mà, chuyện yêu đương của em và boss, nhất định phải giữ bí mật chặt chẽ đấy, biết không, nếu không, nó sẽ phá hủy cuộc đời nghệ sỹ của em.”



Hạ Lăng có chút buồnn rầu, cô trầm mặc một lát mới đáp: “Vâng, em sẽ chú ý.”



Trong ký ức, lại có một đoạn ngắn hiện lên…



“Tiểu Lăng, trước mặt người khác đừng hôn anh như vậy, phải chú ý hình tượng trước công chúng.”



Đó là giọng nói trầm thấp, hấp dẫn mà uy nghiêm của Bùi Tử Hoành.