Thiên Hậu Trở Về
Chương 167 : Bài hát khiến người ta mở rộng tầm mắt
Ngày đăng: 12:43 30/04/20
Thiên hậu trở về - Chương 167: Bài hát khiến người ta mở rộng tầm mắt
Lần này lên sân khấu, khác hẳn tất cả những lần lên sân khấu trước của cô, trước đây, cô đều dùng dáng vẻ nổi bật nhất hát lên bài ca khiến người ta say mê, nhưng lần này...
Tiếng nhạc đệm vang lên.
Hạ Lăng đứng dưới vô số ánh đèn chiếu rọi, trong ánh mắt của hàng nghìn khán giả và truyền thông, cô nâng micro: "La la la, tôi muốn tình yêu, giống như một con vịt nhỏ, cạc cạc cạc cạc cạc..."
Trong phòng hóa trang ở hậu trường, tất cả mọi người của Thiên Nghệ và cả Lạc Lạc đều thấy mình như phát điên.
Đây... đây là cái quỷ gì?!
Chị Mạch Na nghiến răng nghiến lợi: "Cô ấy đổi bài hát từ lúc nào?"
"Không, không để ý." Tạ Lâm Lang không đành lòng nhìn thẳng: "Xem ra cô ấy thật sự có lòng muốn nhường, chọn bài hát phổ nhạc từ thơ kém đến mức độ này, còn không liên quan chút nào đến phong cách của cô ấy!"
Vẻ mặt Lạc Lạc tràn đầy áy náy.
Trên sân khấu, Hạ Lăng còn vừa hát vừa múa: "Anh gọi em một tiếng người yêu, cạc cạc cạc cạc cạc, chúng ta cùng nhau ngắm trăng, la la la la la la..." Đây là một bài hát vừa sống động vừa đơn giản, không có kỹ xảo đặc biệt gì, cũng chẳng được tính là hay, không nhìn ra bất kỳ điểm đặc biệt nào, vốn không thể hiện được hết ưu thế của ca sĩ, huống chi, trong khoảng thời gian này tâm trạng Hạ Lăng sa sút, trạng thái con người không tương xứng với bài hát, không cần cố tình giả vờ đã có thể hát một cách máy móc không để tâm và cứng ngắc khô khan. Cách trang điểm nhẹ của cô lại hoàn toàn tách biệt với bài hát khoa trương này nên trông càng nhạt nhẽo hơn.
Chị Mạch Na tức giận khủng khiếp, hai tay nắm chặt rồi lại buông ra, con bé này, thật sự quá không nghiêm túc rồi, rõ ràng còn có hai suất vào đội, vì sao cô không lấy trăm phần trăm giọng hát thật của mình ra, tranh thủ cơ hội tham gia đội của Phượng Côn?
Với thực lực được Vệ Thiều Âm đánh giá cao cô, sẽ không đến mức khiến Phượng Côn chướng mắt!
"Cô ấy thật sự cố ý để không được chọn." Tạ Lâm Lang bịt kín mắt mình.
Hạ Vũ căm hận cảm thấy không công bằng, lúc này, nhìn thấy anh lại quay ghế với bài biểu diễn kém cỏi của Diệp Tinh Lăng, đố kỵ trong lòng càng trở nên điên cuồng, chẳng lẽ trong mắt Phượng Côn, cô ta còn không bằng người phụ nữ bỏ đi và bài hát tệ hại đó sao?!
"Anh Sở..." Hạ Vũ ngẩng đầu, đáng thương nhìn Sở Sâm, nước mắt lưng tròng.
Sở Sâm lại cau mày trầm mặc, anh ta cũng đang nghĩ vì sao Phượng Côn lại xoay ghế? Mà vì sao, khi nhìn thấy anh xoay ghế, cô gái tên Diệp Tinh Lăng kia hình như lại không vui chút nào?
"Con vịt nhỏ, con vịt nhỏ, con vịt nhỏ..."
Thật vất vả, Hạ Lăng mới hát xong bài này. Cô vui mừng thở phào một hơi, cũng may, ngoại trừ hai vị đại thần Vệ Thiều Âm và Phượng Côn, bốn nhà chế tác còn lại đều không xoay ghế.
Sau khi bài hát kết thúc, ban tổ chức điều khiển ở hậu trường, quay ghế bốn nhà sản xuất lại, đối diện với cô.
Nhìn thấy gương mặt họ thấp thoáng sự khinh thường, cô càng yên tâm hơn.
Người dẫn chương trình lên sân khấu, nói với bảy người: "Bài hát này của Diệp Tinh Lăng, thực sự "đặc biệt", khiến tôi hơi hiếu kỳ, A Vệ và Diệp Tinh Lăng cùng công ty, quay ghế ủng hộ là rất bình thường, còn Phượng Côn thì sao? Vì sao sau khi nghe được một nửa cũng quay ghế? Anh cảm thấy bài hát này của Diệp Tinh Lăng rất hay sao?"
Tất cả mọi người mong mỏi trông chờ câu trả lời của Phượng Côn.
Dù sao, bạn học Diệp Tinh Lăng hát bài "Con vịt nhỏ" này, thật sự... chậc, khiến người ta kinh ngạc quá rồi.
****
Hôm qua up nhầm, đã fix nha mấy bạn