Thiên Hậu Trở Về

Chương 17 : Ăn trưa cùng mỹ nam

Ngày đăng: 12:41 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 17: Ăn trưa cùng mỹ nam



Không phải chuyện gì to tát, cử chỉ của Hạ Lăng vẫn tự nhiên như ở nhà.



Vệ Thiều Âm chào hỏi Lệ Lôi một tiếng, rồi cầm theo nhạc phổ vội vã rời đi. Hạ Lăng nhìn theo bóng lưng của anh ta, nghĩ bụng, trước đây đã từng nghe người trong nghề truyền tai nhau rằng anh ta là một người say mê công việc, quả nhiên lời đồn không sai chút nào.



Đứng dưới tán cây hoa phượng mọc xanh tươi tốt giờ chỉ còn lại mỗi một mình Lệ Lôi. Hạ Lăng đứng tựa vào lan can tầng hai nhìn xuống anh ta, ánh mắt hai người đúng lúc đó gặp nhau, anh nhìn lên và nở một nụ cười lười biếng: “Lần trước tôi có cho quản gia mang đến tặng một bó hoa phù dung, cô thích nó chứ?”



Cô nhớ tới bó hoa đang đặt ở trong phòng mình: “Rất đẹp, cảm ơn anh.”



Thế là nụ cười của anh lại càng rạng rỡ hơn.



Lúc này hai bên chẳng biết nên nói gì.



Hạ Lăng không muốn có bất cứ liên quan gì đến anh ta, cô cúi đầu định rời khỏi nơi này, anh ta bất chợt giữ cô lại.



“Chờ một lát, Diệp Tinh Lăng.”



“Ông chủ còn có chuyện gì ư?” Cô dừng bước, quay người lại hỏi.



Trong ánh sáng mùa thu rực rỡ, anh đứng dựa vào cây hoa phượng như một chiếc vương miện trên đám mây, ánh mặt trời trong vắt chiếu xuống mặt anh, với một nụ cười lấp lánh rạng ngời, đột nhiên cô có cảm giác mê hoặc khó nói nên lời. Anh nói: “Vốn dĩ tôi định mời A Vệ cùng đi ăn trưa, vừa hay đi qua chỗ cô, nghe thấy giọng hát hay quá nên mới dừng lại để thưởng thức. Nhưng ai mà biết được, cô lại làm anh ta sợ chạy mất.”



“…” Tại sao chuyện này lại trách cô, Vệ Thiểu Âm muốn mượn nhạc phổ của cô về nghiên cứu, bản thân cô chỉ là một thực tập sinh mới trong công ty, lẽ nào anh ta muốn ngăn cản một người của công ty muốn sáng tác ư?”




Một chiếc bè nhỏ nổi trên mặt nước, ngoài người chèo bè thì chỉ còn thừa hai chỗ. Lệ Lôi bước xuống bè trước, đưa tay về phía cô, chắc có ý định muốn dìu cô bước xuống.



Hạ Lăng gạt tay anh né tránh: “Tôi tự lên được.”



Anh ta hơi cau mày, không còn cách nào khác đành thu tay về, rồi giả vờ như anh ta chưa bị từ chối.



Cô cũng ngưỡng mộ cái đức tính tốt của anh ta, đường đường là đại boss, nhưng lại rất biết giữ thể hiện cho nhân viên của mình, đây quả là điều không dễ dàng. Vừa nhìn anh, cô vừa nhẹ nhàng bước xuống bè, cảm giác thăng bằng rất tốt, thậm chí cô còn không làm cho chiếc bè rung chuyển dù là nhỏ nhất. Cô kéo chiếc váy rồi ngồi xuống, ngước đầu lên nhìn, bất chợt chạm vào ánh mắt có chút tươi vui của anh.



“Đàm Anh quả là có con mắt nhìn người.” Anh nói.



“Hả?” Cô có chút hơi kinh ngạc, câu nói này có vẻ hơi vội vàng.



Lệ Lôi nói: “Cô đã từng học múa một thời gian dài rồi đúng không, trông dáng vẻ của cô chắc cũng đã từng là thực tập sinh một hai năm.”



Trong lòng cô có chút kinh ngạc, thật không ngờ anh ta lại là một người sành sỏi đến vậy. Con người này đến bài hát “Nhuộm Cầm Hương” nổi tiếng như thế mà còn không biết, vậy mà vừa nhìn là có thể biết trước đây cô từng học múa? Cô cũng trả lời rất dõng dạc: “Hồi còn bé tôi rất thích học múa, nên bố mẹ tôi đã gửi tôi đến lớp dạy múa thiếu nhi, vì vậy tôi được rèn luyện từ nhỏ.”



Anh ta khẽ cười, cũng chẳng nói thêm gì.



Trong lòng cô lại có chút bất an, cô sợ anh ta biết điều gì đó, khẽ dò hỏi: “Anh rất am hiểu về vũ đạo đúng không?”



“Tôi không dám nói mình am hiểu nhiều.” Anh ta trả lời với giọng điệu thờ ơ, “Mấy ngày trước A Vệ có tập luyện cho mấy người mới, tôi đứng từ xa nhìn, thấy rằng trình độ của cô và những người khác không giống nhau, không cùng một đẳng cấp.”