Thiên Hậu Trở Về

Chương 173 : Đau thương

Ngày đăng: 12:43 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 173: Đau thương



Hạ Lăng giơ tay lau nước mắt, nhớ đến mình vẫn đang trên sân khấu.



Bộ dạng này chắc hẳn là vừa thảm hại lại vừa khó coi, nhiều khán giả như vậy, không có một người nào vỗ tay. Cô khịt mũi, lảo đảo đứng lên, trong lòng có chút tự giễu: Hạ Lăng, cô nhìn cô xem, vừa trút bỏ thân phận được Bùi Tử Hoành bao bọc trong lòng bàn tay, sao lại khiến bản thân trở nên như vậy rồi?



Khó khăn lắm mới đứng vững, cô nghe thấy tiếng khóc.



Kỳ lạ, không phải cô đã ngừng khóc rồi sao? Theo bản năng, cô sờ nhẹ lên mặt, đã bắt đầu sưng lên, còn có chút đau nhói, nhưng quả thực đã ngừng khóc rồi... Cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy khán giả bên dưới có rất nhiều người đang khóc, khóc đến mức vô cùng nhập tâm và khó coi, so với cô vừa nãy chỉ có hơn chứ không kém.



Hạ Lăng chỉ cảm thấy lúng túng cùng mờ mịt.



Người dẫn chương trình bước lên trước, hai mắt sưng đỏ, bộ dạng cũng như vừa mới khóc xong: “Tiểu Lăng, cô thật là...”



Cô ta hơi dừng lại, kìm nén tiếng nghẹn ngào: “Cô thật sự hát rất hay, nhiều người cảm động đến khóc luôn rồi, ngay cả tôi cũng khóc. Đây là màn biểu diễn khiến người ta cảm động nhất mà tôi từng nghe kể từ khi dẫn chương trình đến nay, có thể nói cho chúng tôi biết, sao cô có thể hiểu được ý nghĩa của ca khúc này hay không?”



Hạ Lăng còn đang ngơ ngẩn, nhưng kinh nghiệm diễn xuất nhiều năm như vậy khiến cô không chút nghĩ ngợi trả lời: “Phải dùng tâm để hát.”



Người dẫn chương trình hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời này, cô ta khen ngợi quá lời, nói không ngớt, lại hỏi cô thêm rất nhiều câu hỏi: bắt đầu thích Hạ Lăng từ khi nào, Hạ Lăng có ảnh hưởng gì đến phong cách âm nhạc của cô hay không, có kế hoạch gì trong tương lai chưa,...



Hạ Lăng không được tập trung lắm, cô trả lời từng câu một, trong đầu vẫn quay cuồng những chuyện quá khứ, đến cuối cùng, ngay cả người dẫn chương trình hỏi cái gì cô cũng không nhớ. Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô ta cũng bỏ qua cho cô, đưa cô rời sân khấu trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt.



Hạ Lăng chật vật đi ra sau sân khấu, khi xuống cầu thang suýt nữa thì vấp ngã, may mà được người khác đỡ.



“Tiểu Lăng, cẩn thận.” Là giọng của Vệ Thiều Âm, nghe thật xa xôi: “Sao cô vẫn còn khóc?”




Anh ấy đứng dựa ở một góc trong phòng hóa trang, yên lặng uống nước, ánh mắt dừng trên người cô, vẻ mặt như đang suy tư. Anh ấy vẫn trầm mặc giống như trước kia, ít nói, trang phục chỉnh chu màu đen, giống như một vị quý tộc lịch thiệp không làm người khác chú ý. Chỉ có cô biết anh ấy có bao nhiêu nhạy bén và còn sở hữu tài phán đoán vô cùng đáng sợ.



Hạ Lăng không xác định được có phải anh ấy đã nhìn ra được manh mối gì hay không, giờ phút này, cho dù anh ấy có mở miệng gọi tên thật của cô, cô cũng sẽ không quá kinh ngạc. Anh ấy đã quá quen thuộc với cô, còn quen thuộc phong cách ca hát và mỗi một chi tiết chuyển ngoặt của cô hơn cả Bùi Tử Hoành, mười năm làm việc chung, một tổ hợp huyền thoại, sợ rằng anh ấy nhắm mắt cũng có thể nghe ra được cô đang hát ca khúc nào.



Hạ Lăng không biết khi cô vừa hát “Cánh bướm trong lồng” đã bại lộ không ít, trong phòng hóa trang có màn hình phát sóng, nhìn bộ dạng của Phượng Côn, chắc hẳn là đã xem toàn bộ. Cô không khỏi kinh hoàng khiếp sợ, cẩn thận nghĩ lại, lần này hát “Cánh bướm trong lồng” chắc hẳn khác rất nhiều so với lần tự sát. Dù sao thì sự từng trải và tâm tình cũng đã thay đổi rất nhiều, có lẽ không đến mức thảm thiết giống như lần đầu?



Hạ Lăng đoán thầm.



Hơn nữa, chuyện đầu thai sống lại cũng khó bề tưởng tượng.



Thay đổi hình dáng, thay đổi giọng nói, hy vọng anh ấy không nghĩ đến đó, đừng nhận ra cô.



Mặc dù cô rất muốn đi đến bên cạnh anh ấy, nói với anh ấy mọi thứ đều ổn.



Hạ Lăng có chút lưu luyến nhìn anh ấy, nhưng lại cảm thấy không nên lộ ra ánh mắt như vậy nên chột dạ rời tầm mắt. Lạc Lạc vẫn đang líu ríu bên tai cô, giống như chú chim nhỏ vui vẻ. Cô cúi đầu nhìn cô nhóc này: “Lạc Lạc, tớ mệt rồi.”



Lạc lạc ngẩn ra, phản ứng kịp thời: “A, phải rồi, vừa mới hát nhập tâm như vậy, nên nghỉ ngơi một chút. Tớ không làm phiền cậu nữa, đợi cậu nghỉ ngơi xong rồi, tớ lại đến tìm cậu.”



Nói xong, cô ấy nhảy nhót quay về khu vực của Đế Hoàng.



Vệ Thiều Âm cũng tạm biệt cô, nóng ruột đi thay quần áo vừa dính nước mắt của cô.



Vừa ngồi xuống, Hạ Lăng đã ngẩn người. Cô nhìn mình trong gương, khuôn mặt nhếch nhác, thật xấu, nào có xinh đẹp bằng một nửa kiếp trước? Nhưng cho dù là vậy, vì sao Bùi Tử Hoành vẫn đuổi theo cô không tha, vì sao cho dù không từ thủ đoạn cũng muốn tìm nhiều người thay thế như vậy? Bùi Tử Hoành... liệu anh có biết hay không, rằng cô rất đau lòng?