Thiên Hậu Trở Về
Chương 179 : Hương vị kiếp trước
Ngày đăng: 12:43 30/04/20
Thiên hậu trở về - Chương 179: Hương vị kiếp trước
Anh ta im lặng một lúc lâu.
Vào lúc Hạ Lăng nghĩ là anh sẽ không trả lời, cô lại nghe anh nhẹ nhàng nói: "Tôi trước nay chưa từng thích ai cả."
Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy đau xót, có cảm giác lạc lõng và thất vọng không biết đến từ đâu. Sau đó anh lại nói tiếp: "Thế nhưng đã từng có một người, cô ấy là một phần rất quan trọng trong cuộc sống của tôi, mà cô, lại trông rất giống cô ấy."
Tim Hạ Lăng bất chợt dừng một nhịp, cô biết người anh đang nói đến là ai, nhưng mà: "Không phải, cô ấy không phải. Anh thậm chí còn không biết..." Bùi Tử Hoành, anh thậm chí còn không biết được rằng cô ấy đang ở bên cạnh anh, bị anh coi như một kẻ thế thân, bị anh đối xử tàn nhẫn thô bạo.
Hạ Lăng đứng dậy: "Cảm ơn anh đã trả đồ lại cho tôi, Bùi tiên sinh, tôi phải đi rồi."
Từ sau lưng anh gọi cô: "Tiểu Lăng."
Bước chân của cô hơi ngừng lại, chỉ chút nữa là cô đã không nhịn được mà quay người - đây là lần đầu tiên từ lúc cô trọng sinh đến bây giờ anh gọi cô bằng cái tên quen thuộc này, giọng anh khàn khàn đầy đau khổ, giống như trăm ngàn tình cảm tụ lại trong một từ ấy. Thế nhưng, cô không thể quay đầu, cũng không dám... lần nữa quay trở lại bên anh, tình yêu của hai người, đã chết rồi.
Cô trở về phòng.
Vẫn sống cuộc sống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Từ sau lần đó, quan hệ giữa cô và Lệ Lôi trở nên khó xử, mỗi ngày, hai người vẫn cùng nhau ăn như cũ, cùng nhau uống trà, phơi nắng, nhưng anh không còn ôm cô nữa, về nội dung của câu chuyện mẫn cảm này, cũng không hề được nhắc đến, giống như anh chưa từng nhìn thấy việc xảy ra trong thang máy, cũng như lần cãi nhau trong xe của hai người chưa từng xảy ra.
Anh che giấu rất tốt.
Chỉ có thỉnh thoảng, trong lúc Hạ Lăng lơ đãng ngẩng đầu nhìn, thì phát hiện ánh mắt anh đang nhìn theo cô, không rõ đang nghĩ gì.
Lệ Lôi nhanh tay lập tức kéo cô lại, ôm cô vào trong ngực.
"Buông tay." Hạ Lăng nói theo phản xạ.
Tay anh vẫn không chịu buông ra. "Tiểu Lăng" anh cúi đầu nhìn cô, tròng mắt màu xanh lục tối lại, "Vì sao em lại tránh anh, tại sao em lại không mặc quần áo mà anh mua cho em? Yêu cầu này của anh làm khó em đến như vậy sao?"
Hạ Lăng luống cuống quay đầu đi, tránh ánh mắt của anh, không muốn cùng anh tiếp tục nói đến vấn đề này. Cô biết giải thích việc này thế nào đây? Nói cho anh biết, Lệ Lôi, những bộ quần áo mà anh mua đều là gu của người yêu cô kiếp trước? Không, không phải người yêu, đến tận bây giờ cô vẫn luôn không rõ mối quan hệ giữa mình và Bùi Tử Hoành là gì, thân phận mập mờ không rõ đến mức từ người yêu cũng không có tư cách dùng đến. Trong lòng cô vừa chua vừa chát, nhưng Lệ Lôi vẫn cứ khăng khăng quay mặt cô lại nhìn vào anh: "Em đang nghĩ cái gì? Dạo này em có vẻ không tập trung lắm, Tiểu Lăng, anh đã nói rồi, cho dù là chuyện gì anh cũng có thể giúp em, em không nên việc gì cũng giữ trong lòng."
"Không có việc gì cả." Hạ Lăng yếu ớt nói, cố gắng đẩy anh ra để đứng lên.
Nhưng tay Lệ Lôi vẫn cứng rắn như sắt không di chuyển chút nào: "Vậy em nói cho anh biết, tại sao em không chịu mặc quần áo mà anh mua cho em? Từ lúc anh về đến giờ, anh không hề thấy em mặc chúng dù chỉ một lần."
Cô bị anh hỏi đến không yên: "Lệ Lôi anh buông em ra trước đã..."
"Em trả lời anh trước đi." Đôi mắt xanh lục của anh vẫn chăm chú nhìn cô.
"Chỉ là em đột nhiên không còn thích những kiểu quần áo đó nữa thôi." Hạ Lăng ấp úng nói.
"Nói dối."
"Em không có..."
"Em nói dối." Anh bình tĩnh vạch trần cô.