Thiên Hậu Trở Về

Chương 19 : Thay áo

Ngày đăng: 12:41 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 19: Thay áo



Anh ta cúi đầu bật cười.



Tiếng cười ám muội, chọc cô lạnh lùng trừng mắt lườm anh, hai tay ôm ngực càng chặt hơn.



“Không cần đề phòng quá như vậy, tiểu mỹ nhân.” Anh ta thư thái ngồi bên cạnh đống lửa, không nhìn cô nữa, chỉ chuyên tâm hong chiếc áo sơ mi đã bị mưa thấm ướt của mình. Chiếc áo sơ mi được làm bằng lụa xịn, với sự thành thục hong đồ của anh nhanh chóng đã khô rồi, anh tiện tay vứt chiếc áo qua chỗ cô: “Cầm lấy, thay đồ ướt trên người ra đi.”



Hạ Lăng không ngờ anh ta lại có lòng tốt đến vậy, nhất thời ngây người ra.



“Ngẩn ra gì nữa.” Anh ta cười mà như không nói: “Hay là, cô thích bán nude trước mặt tôi như vậy?”



“Vô sỉ, cả nhà anh đều…” cô vốn định mắng cả nhà anh ta mới bán nude, nhưng dưới ánh lửa phản chiếu chợt nhìn thấy cơ bắp nửa thân trên của anh ta, không nén được đỏ mặt, vơ vội chiếc áo sơ mi rồi đứng dậy.



Phía sau còn truyền đến tiếng cười thích thú của anh ta.



Hạ Lăng vừa ấm ức tức giận, vừa quay lưng lại với anh ta thay đồ, chiếc áo khoác lưới bên ngoài nhanh chóng được cởi ra, nhưng ngón tay vừa chạm đến chiếc váy liền thì lại có chút do dự, không cởi ra nữa.



“Chiếc bên trong cũng nên cởi luôn ra một thể.” Anh ta lười biếng nói, “Tôi cao hơn cô, áo sơ mi đó đủ dài, cô không phải lo bị lộ.”



Anh ta nói không sai, chiếc áo sơ mi vừa hay dài tới ngang đùi cô, không lo bị lộ, chỉ là, phần trên, cô từng bị Tử Hoành giam cầm cả một năm trời, trong một năm đó, cô gần như chưa từng được mặc một bộ đồ hoàn chỉnh, cho đến giờ cô luôn cảm thấy sợ hãi và phản cảm khi mặc những bộ đồ thiếu an toàn.



Đặc biệt là trước mặt đàn ông.




Cô vội vàng nhổm khỏi lòng anh, nhanh chóng lùi về phía an toàn, hít sâu một hơi. Có nước nhỏ vào mắt, là mồ hôi toát ra đầy trán.



Anh ta vẫn ngồi thản nhiên bên đống củi, một tay vuốt cằm nói với cô: “Tôi nói rồi, cô không cần sợ đến vậy.”



Hạ Lăng cũng biết mình đã phản ứng thái quá, nhưng không có ai có thể hiểu được, cô ở trong biệt thự của Bùi Tử Hoành đã trải qua những gì, cho đến giờ, từ chối đụng chạm với người khác đã trở thành bản năng của cô. Cô cúi đầu, che giấu những suy tư trong ánh mắt.



Lại nghe tiếng nói vui vẻ của của Lệ Lôi: “Yo, Nhị Mao.”



Không thể nào, nó lại đến rồi?



Hạ Lăng liền nhìn ra, chỉ thấy hình bóng con báo hoa mạnh mẽ đang im lặng đứng ở phía xa, toàn thân được phủ bởi những vết đốm, cặp mắt hổ phách đang trừng trừng đánh giá bọn họ. Có lẽ nó đã chạy trong cơn mưa đi tìm, bộ lông toàn thân đều ướt sũng, vô số những hạt nước từ trên cơ thể rắn chắc của nó nhỏ xuống thành một vũng nước nhỏ trên mặt đất.



Hạ Lăng chỉ thấy gai ốc toàn thân dựng đứng, khoảng cách với mãnh thú gần như vậy tuyệt đối không phải là một trải nghiệm thú vị.



Đáng tiếc tiếng cười của Lệ Lôi càng sảng khoái, mở rộng hai tay với con báo hoa: “Nhị Mao, đến đây.”



Con báo hoa nhẹ nhàng quay đầu chú ý tới Lệ Lôi, dường như đang kiểm tra xem trên người chủ nhân có vết thương mới nào không, sau đó mới mãn nguyện nhíu mắt, lùi lại vài bước, một bước đệm bổ nhào về phía Lệ Lôi.



“Ai ya.” Lệ Lôi bị mãnh thú chồm đến ngã nhào ra đất, giọng nói vẫn đầy sự vui vẻ, “Nhị Mao, mày bẩn quá đi, người ta mới hong khô lại ướt mất rồi… đừng cọ, bảo mày đừng cọ mà…” anh ta cùng con báo hoa lăn lộn vài vòng trên mặt đất, con báo cọ đầu vào lòng anh ta, còn anh ta thì vuốt ve da nó, chơi đùa rất vui vẻ.



Hạ Lăng há hốc miệng nhìn bọn họ, con báo hoa này… đây đúng thật là báo hoa sao?! Sao, nhìn thế nào cũng chỉ như một con chó cưng to lớn? Chỉ thiếu mỗi không vẫy đuôi với chủ nhân mà thôi…