Thiên Hậu Trở Về

Chương 198 : Đây là bà chủ

Ngày đăng: 12:43 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 198: Đây là bà chủ



Không biết có phải do mới tỉnh rượu không mà phản ứng của Hạ Lăng có chút chậm chạp: “Vâng, boss.”



Lệ Lôi: “…”



Phượng Côn quay mặt đi chỗ khác, vẻ mặt không nén được ý cười.



Lệ đại boss càng bất mãn, anh ngồi xổm xuống, lấy ly trà trong tay cô ra, cầm bàn tay nhỏ bé trắng nõn kia rồi nhìn thẳng vào mắt cô, từ kẽ răng anh bật ra từng chữ một: “Gọi, Lệ, Lôi.”



Hạ Lăng nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn trước mặt một lúc lâu, thở dài: “Lệ Lôi.” Không phải chỉ là xưng hô thôi sao, việc gì anh phải so đo như vậy? Cô đưa tay vuốt ve vệt xanh đen nhàn nhạt dưới mắt anh: “Anh làm sao vậy, tối qua không ngủ ngon sao?”



Trong lòng Lệ Lôi ấm áp, chút khác thường này cô cũng để ý thấy, anh rất vui vẻ. Chút tức giận nhỏ vì câu xưng hô vừa rồi lập tức tan thành mây khói, thay vào đó là một khuôn mặt tươi cười: “Không sao, tối qua ngủ rất ngon.”



Phượng Côn không nỡ nhìn thẳng, giả vờ lảng đi, Lệ Lôi, anh cứ giả vờ đi, hôm qua rốt cuộc là ai nửa đêm dẫn theo vệ sỹ riêng xông vào nhà dân, còn vặn hỏi anh đây nửa ngày? Phượng Côn xoa mặt mình, cũng có vết xanh đen mà, sao Tiểu Lăng lại không nhìn thấy?



Lúc này, Lệ Lôi đang cười tủm tỉm nói với Hạ Lăng: “Ăn sáng chưa? Đi, anh dẫn em đi ăn sáng.”



Hạ Lăng lắc đầu, đứng lên theo anh, rồi chào tạm biệt Phượng Côn: “A…” Cô vốn dĩ muốn gọi A Côn, nhưng trước mặt Lệ Lôi, xưng hô này có vẻ quá thân thiết, tạm thời biến thành: “Anh Phượng, cảm ơn anh tối qua đã cho tôi ngủ nhờ, tôi và Lệ Lôi đi trước đây, hôm khác gặp lại.”



Phượng Côn gật đầu, lịch sự tiễn bọn họ ra cửa.



Hai người lên xe.



Hạ Lăng hỏi: “Đi ăn cái gì vậy?”
Mọi người vui vẻ trở lại vị trí làm việc của mình, nên chuẩn bị cơm thì đi chuẩn bị cơm, nên tấu nhạc thì tấu nhạc, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp.



Lệ Lôi đã sớm dặn họ chuẩn bị tất cả các món đặc biệt của nhà hàng, tuy là bữa sáng, nhưng cũng đưa lên đầy một bàn, đủ loại đồ ăn nhẹ và bánh ngọt tinh xảo, Hạ Lăng nhìn đến hoa cả mắt.



“Ăn hết không?” Hạ Lăng yếu ớt, quê mùa hỏi.



Khó trách cô lại khiếp sợ, đây là tất cả thực đơn trong bữa sáng của nhà hàng sao? Cô thực sự đã đến nhà hàng này rồi, trong đó có mấy món ăn được giới hạn thời gian và số lượng, có thể ăn được hay không là hoàn toàn dựa vào vận may của mình, nhưng bây giờ chúng đều chỉnh tề đặt trên bàn của cô… Đây là sức mạnh của tiền thưởng tăng gấp đôi sao?



“Đi theo ông chủ thật là tốt.” Cô bắt đầu cảm thấy có nhiều sản nghiệp như vậy cũng không tồi rồi.



Lệ Lôi cười tít mắt, gắp đồ ăn vào đĩa cho cô: “Nếm thử đi, khá ngon đấy.”



Hạ Lăng nhìn đống đồ ăn trong đĩa như một ngọn núi nhỏ, lại bắt đầu nghi ngờ: “Anh thật sự là ông chủ của Vân Đoạn Thiên Lại à?”



“Đúng vậy, sao thế?” Lệ Lôi khó hiểu chớp mắt.



“Anh…” Anh gắp tất cả các món ăn cho cô, chẳng phân biệt vị nào với vị nào, như vậy thì làm sao có thể mở được cửa hàng đẳng cấp như Vân Đoạn Thiên Lại cơ chứ?



Lệ Lôi mặc kệ sự chế giễu âm thầm của cô, có tiền thì tùy hứng, anh thay cô gắp hết món này đến món khác. Hạ Lăng dám nói, đây giống như là bữa cơm của một tên nhà giàu mới nổi nhất trong Vân Đoạn Thiên Lại từ trước tới nay, nhưng mà, đối tượng chính là ông chủ, còn có vũ khí lớn là tiền thưởng tăng gấp đôi, nên tất cả các nhân viên phục vụ mặt đều không đổi sắc, thậm chí còn nở nụ cười thật chân thành chứ không phải những nụ cười công thức hóa, rồi bận rộn làm xong bữa sáng dài dằng dặc này.



Hạ Lăng ăn đến no căng, cô ngồi bất động trên ghế.



Lệ Lôi chống cằm nhìn cô: “Mệt sao? Ngồi tiêu hóa một chút, lát nữa sẽ dẫn em đến trung tâm thể hình của anh.”