Thiên Hậu Trở Về

Chương 201 : Một bữa trưa mỗi người một suy nghĩ

Ngày đăng: 12:43 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 201: Một bữa trưa mỗi người một suy nghĩ



Hạ Lăng có thể cảm nhận được cơ thể của Vy Vy đang run rẩy, dù gì cũng chỉ là một cô gái trẻ tuổi, đối mặt với tình cảnh trước mắt, sao có thể không sợ hãi? Ngay cả bản thân Hạ Lăng cũng sợ muốn chết… Nhìn ánh mắt hung ác của những tên cầm súng chĩa vào người bọn họ, lại thêm dáng vẻ thờ ơ lạnh lùng kia, bàn tay cầm súng vô cùng vững vàng, họng súng nhắm thẳng vào điểm yếu của bọn họ, không hề nhúc nhích.



Trước đây những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, Lệ Lôi cũng từng có lần nói với Hạ Lăng về sự khác biệt giữa những tay chơi súng và sát thủ thật sự, không còn nghi ngờ gì nữa, những gã đàn ông trước mặt này là những kẻ dám giết người thật sự.



Hạ Lăng hít một hơi thật sâu, tự nói với bản thân phải bình tĩnh, thả lỏng.



Vị Phong thiếu gia kia vẫn tựa trên chiếc ghế bành, chẳng màng bận tâm đến hai khẩu súng đang chĩa về mình, còn ung dung đánh giá: “Đúng là vệ sĩ chuyên nghiệp, phản xạ nhanh, năng lực ứng chiến tốt, sự nhạy bén và khả năng phán đoán này thật khiến người khác phải tán thưởng.”



Anh ta vươn tay nâng chén rượu bằng sứ Thanh Hoa đắt đỏ: “Mời mọi người một ly.”



Hai vệ sĩ đứng trước mặt Hạ Lăng không nói không rằng cũng không động đậy, bàn tay cầm súng vẫn vững vàng.



Phong thiếu gia cười nhẹ, ngẩng đầu uống hết chỗ rượu trong chén. Chiếc chén trong tay vừa đặt xuống bàn đã có một cô gái xinh đẹp khoác trên người chiếc váy ren mỏng bước lại rót đầy rượu vào chén cho anh ta. “Cô gái nhỏ.” Đôi mắt phượng mơ màng của anh ta nhìn Hạ Lăng: “Tôi đã nói rồi, cô không cần căng thẳng như vậy. Tôi chỉ muốn mời cô một bữa cơm mà thôi, không hề có ác ý gì.”



Không có ác ý gì mà mang theo nhiều người như vậy sao?



Trên mặt Hạ Lăng lộ rõ sự không tin.



Bằng một thái độ lười biếng, anh ta đứng thẳng dậy khỏi chiếc ghế bành, một người phụ nữ xinh đẹp yểu điệu như một con mèo Ba Tư bước đến bên cạnh khoác lên người anh ta chiếc áo gấm.



Anh ta nói: “Đây chẳng qua là sự phô trương theo thói quen của tôi từ trước tới giờ thôi, không phải có ý muốn đối phó với cô.”



Hạ Lăng nói: “Trong sự phô trương theo thói quen của anh cũng bao gồm cả việc dùng súng chĩa vào khách sao?”



Anh ta hơi ngẩn ra, rồi bật cười lớn: “Đúng là miệng lưỡi sắc bén… Nhưng mà, đúng là tôi thất lễ, thật xin lỗi.”




Cô không gọi anh ta là thiếu gia, cô lại càng không có thói quen tự biến mình thành nô bộc của người khác.



Phong thiếu gia lại cười, giọng nói trầm ấm dịu dàng: “ Quả là cô gái thú vị, khó trách Lệ Lôi lại thích.”



Lệ Lôi?!



Tim Hạ Lăng đập mạnh: “Anh quen Lệ Lôi?”



“Rất quen.” Anh ta cười.



Dù vậy nhưng cô không cảm giác được bất kỳ độ ấm nào trong nụ cười của anh ta. Giờ thì cô đã hiểu tại sao từ lúc bước chân vào cửa phòng đến giờ, cô lại có cảm giác đứng ngồi không yên thế này, chẳng lẽ vị Phong thiếu gia trước mặt này là kẻ thù của Lệ Lôi? Anh ta vì báo thù nên mới tìm tới cô? Nếu đúng thật là vậy thì cô vô tội biết bao…



Trong lòng âm thầm nghiến răng trách Lệ Lôi giỏi gây chuyện, cô vô cùng cẩn thận mở miệng hỏi: “Là bạn bè?”



“Không hẳn.”



Vậy hơn phân nửa là kẻ thù rồi. Cô tiếp tục thầm mắng Lệ Lôi, mặt khác thì cố gắng tìm cách thoát thân.



Phong thiếu gia uống một ngụm rượu, nhìn về phía cô, khoé môi cong lên: “Cô gái nhỏ, có muốn đổi ông chủ khác không, ví như đi theo tôi?”



Trong lòng cô “Phừng” một tiếng, một ngọn lửa ngùn ngụt bốc lên, cái gì gọi là “Đổi ông chủ khác”?! Anh ta nghĩ cô là loại người gì?! Sắc mặt lạnh đi, cô đẩy chén rượu ra, cứng rắn nói: “Tôi là bạn gái của Lệ Lôi. Anh Phong, anh uống nhiều rồi, cần phải nghỉ ngơi, tôi xin phép đi trước.”



Cô đứng dậy định bụng rời đi.



Mười mấy tên đàn em của anh ta lập tức cùng bước lên chặn cô lại, cũng không biết là ai nổ súng trước, cô chỉ kịp thấy hiện trường hỗn loạn, sau khi phản ứng lại thì hai vệ sĩ vốn đứng sau lưng cô đã bị người ta khống chế, còn cô cũng bị ép vào trong góc tường.