Thiên Hậu Trở Về

Chương 209 : Nghiên mực Đoan Khê vỡ vụn

Ngày đăng: 12:43 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 209 Nghiên mực Đoan Khê vỡ vụn



Anh đã nói là cái này tốt, thì Hạ Lăng cũng quyết định lấy cái này.



Nhân viên cửa hàng bọc lại cho bọn họ, vừa mới định đi, thì lại nghe thấy tiếng tranh cãi. Giọng nói vừa gấp gáp vừa sắc nhọn của một cô gái vọng tới: "Hôm qua tôi còn thấy cái nghiên mực Đoan Khê rồng cuộn hổ ngồi của Lão Khanh vẫn còn, mà sao hôm nay đã bị bán mất rồi? Các cô lừa tôi đúng không?"



Cô nhân viên kiên nhẫn giải thích với cô ta: "Cô Cố, chúng tôi thật sự không lừa cô, năm phút trước nó vừa được người khác mua mất rồi."



"Tôi không tin!" Cô gái kia đẩy nhân viên cửa hàng ra, xông thẳng vào trong, khi trông thấy Hạ Lăng và Lệ Lôi thì giật mình.



Hạ Lăng cũng giật mình, lại là Cố Lâm, thật là trùng hợp.



Cố Lâm giật mình xong thì quay sang lườm Hạ Lăng, rồi ngọt ngào nói với Lệ Lôi: "Anh Tiểu Lôi, sao anh lại ở đây? Là anh mua nghiên mực Đoan Khê đó hả?" Nói xong, cô ta đẩy Hạ Lăng ra, ôm lấy tay Lệ Lôi.



Lệ Lôi đã có bạn gái nên rất tự giác nhẹ nhàng tránh khỏi tay đó, anh kéo Hạ Lăng lại.



"Là Tiểu Lăng mua." Nể mặt nhà họ Cố, anh vẫn rất nhẹ nhàng nói với Cố Lâm: "Sắp đến tết rồi, anh định đưa Tiểu Lăng về gặp ông nội, nên mới đi mua quà."



Thì ra là như vậy!



Cố Lâm không ôm được tay Lệ Lôi nên rất thất vọng. Đến khi nghe thấy anh nói vậy lại chuyển thành kinh ngạc, bọn họ mới công khai mối quan hệ bao lâu, mà đã đến mức đi gặp người lớn rồi?! Sự ghen ghét, không cam tâm, đau khổ, cùng tức giận… Rất nhiều cảm xúc lẫn lộn đồng thời xuất hiện trong lòng Cố Lâm. Cô ta chua chát nói: "Không thể nào, em nhớ ông Lệ vẫn luôn thích những tiểu thư khuê các, sao có thể vừa mắt loại người như cô ta…"
"Tôi không ngờ thiên kim tiểu thư nhà họ Cố lại không biết xấu hổ như vậy." Cô cười lạnh, trong lòng bắt đầu tính toán các biện pháp xử lý Cố Lâm, ngay sau đó đã tính xong xuôi: "Nhân viên cửa hàng." Cô gọi.



Nhân viên cửa hàng vẫn luôn đứng ở gần chỗ bọn họ, thấy bên này xảy ra tranh chấp thì vội vàng đi tới: "Cô Diệp, cô có việc gì ạ?"



"Trong cửa hàng các cô có camera giám sát chứ?" Hạ Lăng hỏi, cô rất mẫn cảm với camera, lúc vừa đi vào cửa hàng đã nhìn thấy mấy cái.



"Có ạ." Quả nhiên, nhân viên cửa hàng trả lời. Những cửa hàng bán đồ quý giá như thế này, sao có thể không có camera được. Nếu không gặp phải những trường hợp như vừa rồi thì sẽ không biết là lỗi cả ai cả. Kỳ thật bọn họ lắp camera cũng chính là để ngăn chặn những tình huống này. Bây giờ nghe thấy Hạ Lăng nói vậy, thì cô nhân viên lập tức hiểu ý cô: "Vừa rồi nghiên mực này rơi xuống thế nào, camera đều ghi lại được, cô có cần chúng tôi lấy video ra không ạ?"



"Được." Hạ Lăng nhìn thoáng qua Cố Lâm, cười nói: "Copy cho tôi một bản."



"Cô muốn làm gì?!" Cố Lâm bắt đầu căng thẳng. Cô ta là thiên kim đại tiểu thư, từ nhỏ đã được nuông chiều đến sinh hư, nên ban đầu không nghĩ tới chuyện trong cửa hàng có camera. Nếu như mang ra đối chiếu, thì trách nhiệm chắc chắn sẽ rơi trên người cô ta.



"Làm gì?" Hạ Lăng cười khẽ: "Tôi muốn cô bồi thường nghiên mực cho tôi, xin lỗi và đền bù phí tổn thất tinh thần nữa. Bằng không, cô nói xem tôi nên gửi video này cho ai nhỉ?"



"Cô tham lam quá rồi đó!" Cố Lâm tức đến mức muốn giậm chân. Sao anh Tiểu Lôi lại có thể thích loại con gái lòng tham không đáy như vậy chứ? Cô ta còn tưởng cùng lắm thì bị bắt bồi thường thôi, ai ngờ… Còn xin lỗi và phí tổn thất tinh thần cái gì?!



Khóe môi Lệ Lôi xuất hiện một nụ cười như có như không, ánh mắt anh cưng hiều nhìn cô bạn gái nhỏ đang tính toán chi li với người khác. Tiểu Lăng của anh, rõ ràng không tham tiền, anh bày núi vàng núi bạc ở trước mặt cô, cô cũng không muốn. Vậy mà, lúc cô so đo thì đúng là khiến người ta tức điên lên, biết ăn vạ còn hơn cả đám chuyên đi ăn vạ. Phí tổn thất tinh thần? Vậy mà cô cũng nghĩ ra được.



"Em muốn bao nhiêu?" Anh mở miệng hỏi Hạ Lăng, giọng nói rất dịu dàng.