Thiên Hậu Trở Về
Chương 222 : Chạy trốn vô ích
Ngày đăng: 12:44 30/04/20
Thiên hậu trở về - Chương 222 Chạy trốn vô ích
Chết kiểu gì, đồ chứa kiểu gì?
Hạ Lăng không muốn suy nghĩ một chút nào, cô chỉ muốn yên ổn sống tiếp. Cô tiếp tục kéo dài thời gian, bước từng bước chậm rãi đi theo anh ta xem những vật sưu tầm kia, cô chỉ vào một chiếc ná hỏi: “Lúc còn bé Lệ Lôi thích chơi cái này?”
“Nó không nói với em sao?” Khóe môi Lệ Phong tràn ra một nụ cười đẹp đẽ: “Nếu nó chưa nói thì tại sao tôi phải nói cho em biết? Nó thích em thì đã sao, có một số chuyện em mãi mãi không biết được.”
Hạ Lăng lười đôi co cái này với Lệ Phong, chỉ phát hiện ra đây không phải là đề tài tốt để kéo dài thời gian, vì vậy cô lại đổi một câu hỏi khác: “Con thỏ bên kia thì sao, nó chết thế nào?”
Lần này “trúng tần số” của Lệ Phong, anh ta thao thao bất tuyệt giới thiệu với cô.
“Năm Tiểu Lôi năm tuổi, nhặt được một con thỏ bị thương ở sau núi, tôi bảo nó cho tôi, nó không chịu. Nó mang về, nối khớp xương bị gãy kia cho con thỏ, chữa thương cho nó, mỗi khi vết thương của con thỏ chết tiệt này sắp lành, tôi sẽ len lén bẻ gãy xương của nó một lần nữa. Ha, lặp lại như vậy khoảng ba, bốn lần, Tiểu Lôi khóc, đến tìm tôi liều mạng…”
Lệ Phong đắm chìm trong hồi ức, không hề chú ý tới Hạ Lăng đang lén lùi lại mấy bước, giấu một con dao găm đã gãy trong lòng bàn tay.
Lệ Phong vuốt ve con thỏ ngâm trong formalin kia qua đồ đựng bằng thủy tinh: “Em xem chân trước của nó này, đến bây giờ vẫn bị gãy… Sao cơ, em nói những cái chân khác của nó cũng bị gãy rồi? Đó là đương nhiên, sau đó tôi đoạt lại con thỏ này, móc mắt nó, cắt tai nó, bẻ gãy từng cái xương trên toàn thân nó… Em không thấy được bộ dạng của Tiểu Lôi lúc đó, khóc đến mức nước mũi nước mắt giàn giụa, xin tôi đừng tàn nhẫn như vậy, ha ha, tôi tàn nhẫn lắm sao?”
Giọng anh ta rất nhẹ, anh ta quay đầu lại nhìn Hạ Lăng: “Em nói xem, có phải tôi rất tàn nhẫn không?”
Anh đâu chỉ tàn nhẫn, đúng là biến thái.
Hạ Lăng thầm chửi bới anh ta, nhìn con thỏ bị khoét hai mắt chỉ còn lại hốc mắt, há cái miệng bị phá banh ra, giống như nó đang gào thét trong im lặng mà buồn nôn, nhưng ngoài mặt cô lại không dám kích thích anh ta, chỉ hỏi: “Từ nhỏ anh đã thích bắt nạt Lệ Lôi sao, anh ấy là em ruột của anh, sao anh lại đối xử với anh ấy như vậy?”
Lệ Phong đưa tay bóp cổ cô, kéo cô đi vào sâu trong xà điện: “Vậy thì, bây giờ chúng ta hãy thử một chút đi.”
Hạ Lăng bị anh ta bóp cổ đến hít thở không thông, đấm đá vô lực nhưng lại không có tác dụng gì.
Đúng lúc cô cảm thấy mình sắp chết, bỗng nhiên nghe thấy tiếng một người giúp việc nói: “Phong, Phong thiếu gia, điện thoại của anh…”
Lệ Phong dừng lại.
Người giúp việc dùng chiếc khay tinh xảo đưa lên một chiếc di động.
Lệ Phong thoáng nhìn qua dãy số, không nhịn được ấn nghe: “A lô, ông già, chuyện gì?” Từ nhỏ anh ta đã không cung kính với ông cụ Lệ, nhưng chẳng biết tại sao ông cụ Lệ tính khí vẫn luôn không tốt, là người nói một không hai trong gia tộc lại dung túng anh ta nhiều năm như vậy.
Ông cụ Lệ nói: “A Phong, thả Diệp Tinh Lăng đi.”
“Thả cô ta đi?” Lệ Phong ngây người, dùng ánh mắt vô cùng man rợ nhìn cô gái đang bị mình bóp cổ, không ngừng ho khan vật vã: “Ông già, ông điên rồi sao? Đừng nói với tôi ông thừa nhận cô ta là bạn gái của Tiểu Lôi nhé.”
Ông cụ Lệ nói gì đó trong điện thoại.
Ánh mắt vốn dĩ man rợ tàn bạo của Lệ Phong dần dần bình tĩnh lại, anh ta cúp điện thoại, nhìn Hạ Lăng nở nụ cười.
“Thật thú vị.” Anh ta ném Hạ Lăng xuống đất như vứt bỏ miếng vải rách: “Tiểu Lôi không cần em nữa. Nó đã chia tay với em, không thừa nhận em là bạn gái của nó nữa. Tiểu Lăng… Em thật đáng thương.”