Thiên Hậu Trở Về
Chương 235 : Đêm lễ tình nhân
Ngày đăng: 12:44 30/04/20
Thiên hậu trở về - Chương 235 Đêm lễ tình nhân
Bùi Tử Hoành bế Hạ Lăng lên chiếc Rolls Royce của mình.
"Đến bệnh viện." Anh trầm giọng bảo tài xế.
Hạ Lăng ở trong lòng anh ta đau đến mức hít thở không thông, tay trái ôm bụng dưới, mặt đầy đau đớn.
Bùi Tử Hoành nhìn dáng vẻ của cô, giục tài xế: "Lái nhanh chút đi." Rồi lại cúi đầu, dùng bàn tay dày rộng ấm áp của mình phủ lên bàn tay mảnh khảnh lạnh buốt của cô, đặt trên bụng dưới của cô: "Không sao đâu."
Giọng nói của anh giống như có một loại sức mạnh kì lạ có thể trấn an lòng người.
Hạ Lăng nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, dần dần yên tĩnh lại.
Bùi Tử Hoành nói: "Ngốc quá."
"Hửm?" Cô không hiểu.
"Rõ ràng đánh không lại đối phương, tại sao còn chọc tức tên đó làm gì?" Bùi Tử Hoành nói: "Bây giờ em không thể so với trước kia, không có Lệ Lôi bảo vệ, gặp bọn công tử nhà giàu không biết tránh xa chút à?"
Từng chữ đều có lý, Hạ Lăng cũng cảm thấy mình cực kì ngốc.
"Lúc ấy không nghĩ nhiều vậy." Cô bực bội nói: "Sau này sẽ không thế nữa."
Có lẽ là trước kia được người khác bảo vệ quá tốt nên cô không biết một người phụ nữ không quyền không thế, không xuất thân chọc tới bọn nhà giàu sẽ có hậu quả như vậy, đám công tử đó khác với Bùi Tử Hoành hay Lệ Lôi, tay nắm thực quyền trong gia đình quyền thế. Bọn họ sẽ giữ thân phận, sẽ cân nhắc được mất, sẽ không vì mấy chuyện trẻ con mà làm trò ầm ĩ mất mặt ở nơi công cộng.
Nhưng loại người như Cố Kiêu lại khác.
Bọn họ có tiền, buông thả, chuyện có ầm ĩ đến mức không cứu vãn được nữa, cũng sẽ tự có người nhà đến giải quyết cục diện rối rắm.
Dáng vẻ phòng bị cả người đều mang gai của cô đã quay lại, khiến đôi mắt của Bùi Tử Hoành hơi trầm xuống. Nhưng suy cho cùng anh ta là người khôn ngoan, anh không nói gì cả, chỉ im lặng duy trì khoảng cách mà cô cho là an toàn.
Anh có đủ kiên trì.
Đến bệnh viện, tài xế bận bịu chạy tới chạy lui làm thủ tục, Bùi Tử Hoành đi chụp phim, làm kiểm tra với Hạ Lăng.
Kết quả kiểm tra không có gì đáng ngại, chỉ là chỗ bụng bị đá xanh tím một mảng lớn, máu bầm sợ là mấy ngày nữa mới có thể tan. Bùi Tử Hoành cho người làm thủ tục nhập viện giúp cô: "Nằm viện quan sát vài ngày đã, chờ hoàn toàn khỏe lại rồi xuất viện."
Hạ Lăng cạn lời, chút xíu vết thương ngoài da mà phải đến mức như vậy sao?
Nhưng đối mắt với ông chủ Bùi, cô cũng lười cãi nhau với anh, dù sao xuất viện sẽ phải quay về khách sạn Hoa Tử Đằng, vừa mới gây ra chuyện lớn như vậy trong khách sạn, cô cũng không muốn quay về để người khác vây xem như khỉ đâu.
Hạ Lăng được xếp vào phòng bệnh cao cấp đặc biệt.
Phòng bệnh là phòng đơn, sàn gỗ chế tác rất tốt, giường cũng dễ chịu, cũng không kém phòng trong khách sạn là bao. Cô nằm trên giường, Bùi Tử Hoành ngổi ở mép giường gọt táo cho cô, ngón tay anh thon dài, kỹ thuật gọt vỏ thành thạo, vỏ táo mỏng manh nối liền không đứt từ giữa ngón tay rủ xuống đất, tiếng sột soạt rất vui tai.
Xem anh gọt táo mà như đang xem biểu diễn nghệ thuật.
Hạ Lăng suy nghĩ vẩn vơ, nhớ đến lúc mình mới được anh nhận nuôi.
Khi đó, anh sống trong nhung lụa, tay chân vụng về, đừng nói là gọt táo, dù là đắp chăn cho cô cũng không biết nên ém góc như thế nào. Sau đó sao lại trở thành thế này nhỉ? Hình như là sống chung lâu, rất nhiều chuyện anh bắt đầu đích thân làm, tự tay chăm sóc cô, nuôi nấng cô trưởng thành... Bỏ đi đoạn tình yêu không chịu nổi kia, bỏ luôn đứa em gái lòng lang dạ sói Hạ Vũ, anh xem như là người thân duy nhất của cô trên thế giới này.
Hạ Lăng nghĩ vậy, trong lòng lại phiền muộn.
Trái táo được Bùi Tử Hoành gọt một nửa, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Anh nhìn màn hình di động, Hạ Vũ.