Thiên Hậu Trở Về

Chương 237 : Lệ Lôi trở về

Ngày đăng: 12:44 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 237 Lệ Lôi trở về



Hạ Lăng cắn môi dưới yên lặng suy nghĩ một hồi, đối với chuyện thuê phòng, cô thật sự không ở đây được.



Cô cũng không thể nhờ chị Mạch Na và Vy Vy giúp đỡ, họ đều là người của Thiên Nghệ, nếu cô đã quyết định rời khỏi Thiên Nghệ thì không lý nào lại làm phiền người ta nữa. Trừ bọn họ, thì chỉ còn Phượng Côn thôi...



Nhưng Phượng Côn ở Đế Hoàng rất quan trọng, sợ là mọi hành động của anh ấy đều bị Bùi Tử Hoành chú ý. Nếu cô đi tìm Phượng Côn, mà bị Bùi Tử Hoành phát hiệ thì với tính đa nghi của Bùi Tử Hoành nhất định sẽ suy đoán vì sao quan hệ giữa cô và Phượng Côn lại tốt đến vậy.



Thật sự quá khó giải thích.



Hạ Lăng nghĩ tới nghĩ lui, vất vả lắm mới nghĩ ra một người... Lạc Lạc.



Không phải người của Thiên Nghệ, cũng không liên quan đến xích mích kiếp trước.



Cô ngồi trên giường bệnh, ôm gối gọi điện thoại cho Lạc Lạc: "Alo, Lạc Lạc à, là tớ, Tiểu Lăng đây. Cậu có biết chỗ nào có nhà đang cho thuê không? Đúng vậy, tớ muốn chuyển đi."



Lạc Lạc là một cô gái nhiệt tình, nghe nói cô muốn chuyển nhà thì rất vui mừng: "Bây giờ tìm nhà khó lắm, Tiểu Lăng cậu đừng phí công làm gì, qua đây ở với tớ đi, chúng ta thuê chung, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau nữa." Phòng cô ấy thuê rất lớn, nhét thêm một người nữa cũng không thành vấn đề, cô ấy còn vui vẻ bổ sung thêm câu: "Tiểu Lăng cậu hát hay như vậy, sau này có thể dạy chút ít cho tớ."



Hóa ra là tính toán như thế.



Hạ Lăng bật cười, cảm giác được người khác cần mình rất tốt, cô suy nghĩ một lát thì đồng ý ngay.



Cô làm thủ tục xuất viện, quay lại nhà trọ của Lệ Lôi dọn đồ. Hành lý cũng đơn giản, đều là vài bộ quần áo, đồ trang sức và đồ trang điểm, nhưng số lượng nhiều, bày ra la liệt. Cô vụng về bỏ vào túi, bận rộn một lúc lâu, không chú ý tới cửa nhà trọ bị người ta lặng lẽ mở ra.




"Anh mới không có lòng tự trọng!" Ngực cô phập phồng, tại sao anh lại có thể nói cô như thế? Vào lúc cô cô đơn nhất, cần giúp đỡ nhất, anh không ở bên cạnh, là Bùi Tử Hoành giúp cô. Anh không cảm ơn người ta thì thôi còn làm nhục cô như vậy nữa! "Bùi Tử Hoành tốt hơn anh nhiều." Cô nói không lựa lời: "Chúng ta đã chia tay rồi, em thích quen ai thì quen, anh không được xen vào!"



"Hay cho một câu anh không được xen vào!" Lệ Lôi nhớ lại nửa tháng trước ở trên đảo, trong bồn tắm suối nước nóng gợn nước dồn dập, cô gái trước mắt đưa tay ôm lấy anh, cơ thể nhỏ bé kết hợp chặt chẽ với cơ thể của anh, miệng lại gọi tên Bùi Tử Hoành.



Khi đó bọn họ vẫn chưa chia tay!



Cô đã nghĩ về người đàn ông khác rồi!



Tay anh đang nắm cằm cô chợt dùng sức, đau đến mức cô rên một tiếng. Anh cúi đầu, môi dán lên môi cô, thô lỗ cạy môi răng của cô ra, tàn sát bừa bãi, gặm cắn không chút thương tiếc như tuyên bố chiếm cô làm của riêng và trừng phạt cô vậy.



Hạ Lăng thở không được, muốn lùi ra sau nhưng lưng đang dựa sát vào tường, không thể lùi được nữa. Cô giãy giụa, muốn bảo anh cút đi nhưng chỉ phát ra được một loạt âm thanh mơ hồ không rõ. Cô chỉ hơi chống lại, anh đã tàn nhẫn gặm cắn, trong miệng cô ngập mùi máu tươi, chất lỏng tanh ngọt theo môi chảy dài xuống.



Không biết qua bao lâu, anh buông môi cô ra, một tay giữ chặt sau lưng cô, khiến cơ thể hai người càng thêm dán sát vào nhau.



"Lệ Lôi, anh là đồ khốn nạn!" Mắt cô mờ nước, ngay cả giọng nói cũng có chút nức nở, cô giãy giụa, đẩy anh ra nhưng ngực của anh giống như tường đồng vách sắt, vẫn không nhúc nhích.



"Khốn nạn?" Hơi thở nóng rực của anh phả trên mặt cô, anh thì thầm: "Không phải em thích khốn nạn sao? Khốn nạn như Bùi Tử Hoành cũng được em đặt trong lòng, trước kia có phải là anh đối xử quá tốt với em nên em mới bỏ đi không?"



Ngón tay cái của anh chậm rãi xoa môi cô, trên đó còn dính máu, màu đỏ thẫm in vào đáy mắt anh.



"Tiểu Lăng... Không được đi."