Thiên Hậu Trở Về

Chương 29 : Đế Hoàng các người thú vị thật đó

Ngày đăng: 12:41 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 29: Đế Hoàng các người thú vị thật đó



Nếu Hạ Lăng còn ở Đế Hoàng, đừng nói là sẽ không để Hạ Vũ hát bài như vậy, cho dù Hạ Vũ cố chấp không nghe thì đã có Bùi Tử Hoành giúp cô...



Trong lúc lơ đễnh cô lại nhớ tới người kia.



Hạ Lăng khẽ nhắm mắt lại, xua đuổi bóng hình cao lớn tuấn tú ấy ra khỏi đầu. Cô tự nhủ với lòng mình rằng đừng quay đầu, bởi không thể trở lại quá khứ được nữa rồi.



Bên ngoài phòng trang điểm, tiếng gõ cửa vang lên.



Vệ Thiều Âm tỏ ra thiếu kiên nhẫn: "Vào đi."



Cửa được mở ra, có hai người bước vào, là Sở Sâm và Hạ Vũ.



Đây là lần đầu tiên gặp lại ở kiếp này, Hạ Lăng lại cảm thấy kinh ngạc vì sự bình tĩnh của mình. Với cô mà nói, Hạ Vũ ở trước mặt cô có phần xa lạ, cô ta mặc một bộ trang phục biểu diễn mà cô chưa từng thấy bao giờ, vải trắng lóe lên ánh bạc, những đường cắt cầu kỳ ôm lấy vóc dáng đẹp đẽ và yếu ớt của cô ta.



Hạ Vũ tỏ ra nhút nhát gọi một tiếng: "Anh Vệ..."



Vệ Thiều Âm đặt cốc nước trong tay xuống, hỏi với ngữ khí lạnh nhạt: "Chuyện gì?"



Hạ Vũ tủi thân, muốn nói lại thôi.



Sở Sâm bước lên một bước, nhìn thẳng vào Vệ Thiều Âm: "Anh Vệ, những lời mà anh nói ở trên chương trình có phải hơi quá rồi không?"



Vệ Thiều Âm cười khẩy: "Tôi chỉ nói thẳng nói thật. Sao? Tôi muốn nói gì còn phải cần Đế Hoàng đồng ý mới được?"




Sở Sâm đã từng dùng chiêu này giải quyết không ít rắc rối thay cho Hạ Lăng, đến nay anh ta vẫn rất thành thạo.



Vệ Thiều Âm khẽ cười một tiếng: "Anh cảm thấy tôi thiếu gì?"



Anh ta bưng cốc thủy tinh lên uống một ngụm nước lạnh, chiếc đồng hồ Patek Philippe bên tay trái phát sáng lấp lánh.



Người này rất là xa xỉ, đi xe xịn, đeo đồng hồ hàng hiệu, dùng nhạc cụ cấp cao, nhìn thế nào thì anh ta cũng không phải kẻ thiếu tiền. Nếu Sở Sâm muốn đập tiền lên người anh ta thì sai lầm rồi, dù sao Đế Hoàng có tiền đến mấy, nhưng vì một khoản tiền bịt mồm cũng không thể vung tiền như rác được.



Nếu sử dụng quyền thế thì rất khó. Ở ngành này, Vệ Thiều Âm đã lên tới đỉnh cao, không thể dìu dắt cũng không cách nào đưa người đi được... Ở Thiên Nghệ, người ta đang như cá gặp nước, nói một không hai, ngay cả sếp Lệ cũng phải nhường nhịn ba phần, đi Đế Hoàng làm gì, giành vị trí giám đốc với Phượng Côn sao?



Hạ Lăng nghĩ tới nghĩ lui, cũng thấy đau đầu thay Sở Sâm.



Không cho được tiền tài và cả địa vị, còn có thể cho cái gì?



"Không biết bình thường anh Vệ thích những gì?" Sở Sâm bình tĩnh đáp: "Chỉ cần là điều tôi có thể làm được, chắc chắn sẽ làm cho anh."



Nghe thấy lời này, Hạ Lăng quả thực thương hại Sở Sâm. Cô biết rõ Vệ Thiều Âm nhàm chán thế nào, ngoài bệnh thích sạch sẽ và yêu âm nhạc ra, anh ta hoàn toàn không có sở thích nào khác. Còn âm nhạc, có cái gì mà anh ta không làm ra được?



Quả nhiên Vệ Thiều Âm lắc đầu: "Tôi không cần gì cả." Nói xong, anh quay đầu nhìn Hạ Lăng: "Cô muốn gì không?"



"Tôi?" Hạ Lăng bỗng giật mình, anh ta nhường cơ hội này cho cô?



Chậc, đúng là hào phóng nha.