Thiên Hậu Trở Về

Chương 3 : Mâu thuẫn ở phòng ghi hình

Ngày đăng: 12:41 30/04/20


Truyện được đăng tại Vietwriter.com 



Thiên hậu trở về - Chương 3: Mâu thuẫn ở phòng ghi hình



Lúc ấy, Bùi Tử Hoành còn chiều chuộng cô hết mực khiến cô không coi ai ra gì. 



Có những lúc, Hạ Lăng ỷ vào đó mà nóng nảy bừa bãi, cãi nhau với anh. 



Hôm ấy, cô vừa cãi nhau ầm ĩ với Bùi Tử Hoành xong, ở trong phòng thay đồ tức giận một lúc lâu, làm chậm trễ thời gian. Vậy nên sau khi thợ trang điểm make up cho cô xong, mấy nhân viên hậu đài giúp cô xách đuôi váy đến phòng ghi hình thì chương trình đã bắt đầu ghi hình được một lúc rồi. Cô đi vào, nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm quyến rũ đang ngồi ở chỗ đáng ra phải thuộc về mình, cùng người dẫn chương trình và hai khách mời nói chuyện rất vui vẻ, còn bảng tên của cô thì bị vứt ở một bên không ai quan tâm. 



Lửa giận trong lòng cô lập tức dâng cao. 



Đạo diễn thấy cô thì sợ hãi cười lúng túng: "Tiểu thư Hạ Lăng, tôi nghĩ rằng lần này cô sẽ không đến ghi hình, mà ghế ngồi tốt nhất để trống thì cũng không hay, vậy nên..." 



Cô không thèm để ý đến lời đạo diễn, đi thẳng đến trước mặt người phụ nữ đang chiếm chỗ ngồi của mình: "Cút Ngay." 



Người phụ nữ kia mặc một cái áo lưới màu đỏ như lửa, diêm dúa xinh đẹp ngồi yên tại chỗ, vô cùng thản nhiên ngồi nghịch móng tay, mở to mắt khoa trương nói: "Tôi tưởng là ai, hóa ra là đại minh tinh Hạ Lăng, chậc chậc, tôi cứ tưởng là hôm nay cô sẽ không đến cơ. Tôi nói này, cô muốn chơi cũng đừng quá đáng như vậy chứ, để toàn bộ mọi người trong tổ tiết mục không ăn cơm đợi một mình cô, cô còn mặt mũi nào sao? May mà có tôi ở đây giúp chống đỡ, nếu không hôm nay toàn bộ chương trình này cũng đã bị bỏ trống rồi..." 



Thẩm Mạn Nhiêu ngấm ngầm mỉa mai cô một lúc lâu, đến cả đạo diễn và người dẫn chương trình ra sức nháy mắt cũng không nhìn thấy. 




"Sao tự nhiên lại nghiêm túc như vậy chứ." Lạc Lạc cảm thấy hơi uất ức, chu miệng lên. 



Hạ Lăng hơi thở dài, ngắm nhìn cô gái ngây thơ trước mắt, giọng cũng mềm xuống: "May mắn chỉ có thể giúp cậu nhất thời, không thể giúp cậu cả đời được. Cậu nhìn xem giới giải trí này nhiều người như thế, nhưng người có thể thật sự phát triển lâu dài, có ai không có tài năng thật sự không? Bọn họ không ai dựa vào may mắn cả. Lạc Lạc cạnh tranh trong vòng tròn này rất khắc nghiệt, mỗi ngày đều có thần tượng mới được sinh ra, thần tượng cũ chết đi, rất nhiều người đều giống như phù dung sáng nở tối tàn thoáng qua rồi biến mất, tớ không hi vọng cậu cũng bị như vậy." 



Lạc Lạc khẽ run người một chút, sau đó dần bỏ đi vẻ mặt vô tư không quan tâm mọi việc, cúi đầu trầm tư suy nghĩ gì đó. 



Hạ Lăng nhìn vẻ mặt cô ấy, ừ, quả nhiên là trẻ nhỏ dễ dạy. 



Từ lúc sống lại cho đến bây giờ, cô không định dây dưa với bất cứ ai, nhưng ý tốt và sự chăm sóc của Lạc Lạc trong thời gian này khiến cho cô có cảm giác mình đang mắc nợ nhân tình của cô ấy, nếu đã vậy thì chỉ điểm cho cô ấy một chút coi như là trả nợ. Đương nhiên, cho dù là cô trả nợ thì cô cũng muốn Lạc Lạc tự mình hiểu ra và thông suốt mới được, Hạ Lăng cô cũng không phải là thánh mẫu, cô không có thói quen suy nghĩ cho người khác, những lời thế này cô sẽ không nói lần thứ hai. 



Không lâu sau, Lạc Lạc đã hiểu rõ, nặng nề gật đầu, rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Lăng nở nụ cười còn rực rỡ hơn trước kia: "Tinh Lăng, tớ hiểu rồi, cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ tập luyện thật tốt, sẽ không dựa vào may mắn nữa." Nói xong, lại phi người nhào về phía cô: "Quả nhiên chỉ có Tinh Lăng đối xử tốt với tớ, người khác chắc chắn sẽ không nói với tớ nhiều như thế..." 



Mặt Hạ Lăng lập tức tối sầm lại. 



Nhìn Lạc Lạc bám trên người mình, cô không nhịn được nghĩ, liệu có phải mình nên lạnh nhạt với Lạc Lạc một chút không? 



Cuộc sống đầy cạnh tranh ở nơi đây cứ thế trôi đi, rất nhanh đã đến buổi sát hạch kiểm tra cuối tháng.