Thiên Hậu Trở Về

Chương 37 : Thực tập sinh không có việc riêng tư

Ngày đăng: 12:41 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 37: Thực tập sinh không có việc riêng tư



Người thanh niên bắt mắt kia quay người lại, đám người đi cùng cũng quay theo.



Thấy Hạ Lăng bị người ta bắt giữ, Lệ Lôi khẽ cau mày, sau đó vẫy tay. Thấy anh ta giơ tay lên, đám người đi theo không cười nói tiếp nữa, mà dùng tốc độ rất nhanh thay đổi chỗ đứng. Vốn là bọn họ đang đứng rải rác, người khác có thể dễ dàng đi qua được, nhưng nay lại giống như biến thành tường đồng vách sắt, cảm giác có chút lạnh lẽo.



Cánh tay của Hạ Lăng bị hai tên vệ sĩ nắm chặt hơn.



Bầu không khí trở nên im lặng.



Một lát sau, Lệ Lôi bật cười: “Thì ra là Chủ tịch Bùi của Đế Hoàng. Anh bắt người của Thiên Nghệ tôi làm gì vậy?”



Nét mặt Bùi Tử Hoành trầm xuống: “Lệ Lôi, đây là việc riêng của tôi.”



Hạ Lăng vô cùng căng thẳng, chỉ sợ Bùi Tử Hoành nói xong, Lệ Lôi sẽ bỏ mặc cô. Dù sao, cô và đại boss Lệ trước giờ không qua lại. Hơn nữa, cô còn từ chối trở thành tình nhân của anh ta, hại anh ta mất mặt. Anh ta hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn cô bị người khác ức hiếp, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng, xem cô biến thành trò cười.



Nhưng anh ta chỉ nhìn Bùi Tử Hoành: “Thực tập sinh của Thiên Nghệ không có chuyện riêng tư.”



Hạ Lăng thở phào, cô cảm thấy đại boss này đúng là người tốt. Anh ta đã quyết định nhúng tay vào. Thực tập sinh của Thiên Nghệ không có việc riêng tư. Lời anh ta nói, đúng là không thể cãi lại được. Thực tập sinh là nghệ sĩ dự bị. Đối với nghệ sĩ mà nói, việc tư chính là việc công.



“Lệ Lôi!” Giọng Bùi Tử Hoành trầm xuống, mang theo chút nghiền ngẫm: “Cô ta chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, một ông chủ lớn như anh lại có thể nhận ra cô ta là thực tập sinh của Thiên Nghệ sao?”



Lệ Lôi nhún vai: “Vì tôi là ông chủ tốt, biết quan tâm tới nhân viên.”



Anh ta nói thêm: “Chủ tịch Bùi, phiền anh thả Diệp Tinh Lăng ra. Cô ấy còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Nếu cô ấy có chỗ nào đắc tội anh, tôi sẽ cho người dạy dỗ lại.”



Bùi Tử Hoành nhìn thẳng vào mắt Lệ Lôi, sắc mặt khó đoán.



Lệ Lôi tỏ ra thoải mái, lời nói còn mang theo ý cười. Khí thế của mười mấy gã đàn ông đi theo anh ta càng tăng lên. Cảm giác nguy hiểm này khiến người ta thấy khó thở.
Cô không biết mình đã làm gì khiến Lệ Lôi không vui nên nhìn anh ta với ánh mắt vô tội.



“Tôi không thích nghe câu trả lời qua loa như vậy.” Anh ta nói: “Cô không phải là người tùy tiện đi gây chuyện, nhưng lại nhanh chóng nhận sai, chẳng lẽ cô không muốn nói sự thật cho tôi biết? Nói xem, cô đã chọc giận Bùi Tử Hoành như thế nào?”



Hạ Lăng giật mình, kinh ngạc trước năng lực quan sát nhạy bén của Lệ Lôi. Không sai, cô dễ dàng nhận sai là vì cô muốn cho qua chuyện này. Những mâu thuẫn trong tình yêu giữa cô và Bùi Tử Hoành trước đây quá thảm hại, chỉ cần chạm đến là cô lại thấy rất đau đớn.



Cô chỉ muốn dùng lý do đơn giản nhất để nhẹ nhàng bỏ qua đề tài này.



Nhưng Lệ Lôi lại không buông tha cho cô, anh ta im lặng chờ cô trả lời.



Cô quay đầu sang chỗ khác, không nhìn vào mắt anh ta: “Bùi Tử Hoành...” Cô cố gắng nói ra những lời tự đáy lòng: “Anh ta có hứng thú với tôi, muốn bao nuôi tôi. Tôi không biết vì sao anh ta lại để ý đến tôi như vậy.”



Thì ra là thế! Ánh mắt của Lệ Lôi càng sâu hơn. Trải qua thời gian dài quan sát, anh ta có thể kết luận lời cô nói không hoàn toàn là sự thật. Nhưng nhìn hai bàn tay nắm chặt của cô, anh ta lại....



Anh ta cười lớn và biết ý chuyển sang chủ đề khác: “Được rồi, cô ở đâu? Để tôi đưa cô về.”



“Sao?” Hạ Lăng giật mình, không nghĩ đến đại boss Lệ lại có lòng tốt như vậy: “Không cần làm phiền anh như thế, để tôi tự về là được rồi.”



“Tự cô về sao?” Lệ Lôi cười nhạo:” Thật ra thì tôi không ngại đâu. Tôi chỉ sợ cô đi chưa được một trăm mét đã bị người của Bùi Tử Hoành bắt lại.”



Hạ Lăng không khỏi nhớ đến ánh mắt của Bùi Tử Hoành khi nhìn cô, chợt rùng mình một cái.



“Vậy làm phiền anh chở tôi về ký túc xá của thực tập sinh.” Cô khẽ nói.



Cô không thể quay lại nhà họ Diệp. Hai người được gọi là cha mẹ kia đã bán cô một lần, bọn họ sẽ không ngại bán cô lần thứ hai. Cô lại không quen chỗ nào cả, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể về lại ký túc xá thực tập sinh.



Lệ Lôi mỉm cười: “Cô muốn hành xác tôi phải không? Bây giờ chúng ta đang ở phía Nam thành phố, ký túc xá thực tập sinh ở phía Bắc. Chưa tính đến việc chúng ta phải đi một vòng qua thành phố, vấn đề là lúc này đang giờ cao điểm luôn bị kẹt xe. Diệp Tinh Lăng, cô dám ức hiếp cả ông chủ à?”