Thiên Hậu Trở Về

Chương 44 : Buổi đánh giá thiên hậu

Ngày đăng: 12:41 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 44: Buổi đánh giá thiên hậu



Ngày diễn ra buổi đánh giá.



Rất nhiều thực tập sinh muốn xem trò hay, người tò mò, người đến góp vui, tốp năm tốp ba hẹn nhau đến sân khấu.



Đàm Anh không ngăn cản, ngược lại rất phối hợp hủy bỏ chương trình học buổi sáng hôm đó. Theo lời của anh ta thì: “Diệp Tinh Lăng, cô cho rằng sau hôm nay sẽ dễ dàng sao? Thiên hậu chỉ dựa vào nỗ lực thì còn lâu mới đủ, phải có thiên phú, có cảm giác âm nhạc, phong cách sân khấu, năng lực khống chế sàn diễn, năng lực chống đỡ áp lực, linh khí, mị lực… Thiếu một thứ cũng không được, trong hoàn cảnh diễn xuất ở hiện trường, nhược điểm đều sẽ lộ ra, đương nhiên, ưu thế cũng được khuếch đại. Để tôi xem, cô thích nghi thế nào.”



Cô không dị nghị, trước khi ra cửa, còn nhìn chính mình ở trong gương.



Cô gái trong gương mặc một bộ trang phục múa màu trắng, mái tóc dài gọn gàng buộc lỏng, đôi mắt màu hổ phách, gương mặt thanh tú. Nhan sắc giống như cô, ở trung tâm người đẹp vô số cũng không có gì đặc biệt, đã mười bảy tuổi, khung xương vẫn tinh tế như cũ, trong ánh nắng buổi sớm nhàn nhạt, như một con chim trắng yên tĩnh.



Cô vươn ngón tay chạm vào gương, cô gái trong gương cũng có động tác y như vậy.



“Tiểu Lăng”, cô nhìn gương, nói với chính mình: “Con đường sau này, đều phải dựa vào một mình mày.”



Đầu ngón tay truyền đến cảm xúc lạnh lẽo.



Cô bỏ tay xuống, xoay người đi ra cửa.



Đại sảnh diễn xuất có rất nhiều người, tốp năm tốp ba tụ tập mà đi, bắt đầu chờ đợi trong đại sảnh, Hạ Lăng một đường đi vào, nhìn lướt qua số người, phát hiện, hơn một nửa đám thực tập sinh đều tới.



Bốn phương tám hướng đều truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ…



“Cô ta chính là Diệp Tinh Lăng sao? Là người không muốn đến Đế Hoàng?”



“Đúng vậy, không biết bị thần kinh gì, nghe nói Đế Hoàng rất xem trọng cô ta, nhưng cô ta lại không biết điều.”



“Ha ha, hay là tự biết mình không có bản lĩnh, sợ đến Đế Hoàng sẽ mất mặt đó?”




“Cô vẫn kiên trì lựa chọn hát chay, không cần dùng nhạc đệm sao?”



“Đúng vậy.” Cô nói.



Dưới sân khấu lập tức nổ tung, có người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cũng có tiếng huýt sáo.



Ai cũng biết, hát chay khó khăn hơn việc dùng nhạc đệm rất nhiều, đặc biệt là biểu diễn ở hiện trường, ngay cả ca sĩ thành danh đã lâu cũng không dám hành động ngông cuồng như vậy. Nhưng mà, có thể thể hiện bản lĩnh thật sự của một ca sĩ, vĩnh viễn chỉ có hát chay, đây cũng là lý do cô kiên trì chọn nó… Đã không hát thì thôi, nếu hát thì phải làm cho tất cả mọi người không có lời nào để nói.



“Mất trí rồi.” Về Thiều Âm nhỏ giọng mắng một câu.



Cô cười với anh. Anh lại nâng ly về phía cô, trong ánh mắt ẩn chứa lo lắng, nhưng càng nhiều cổ vũ hơn.



“Được, như cô mong muốn.”



Giọng nói của Đàm Anh truyền đến: “Diệp Tinh Lăng, cô có thể bắt đầu rồi.”



Ánh đèn chiếu xuống tổ đánh giá được tắt đi, toàn thế giới chỉ còn lại một mình cô.



Lúc này, không giống cuộc kiểm tra thực tập sinh lúc trước, cô khống thể giữ lại thực lực, nhất định phải tập trung tinh thần. Cô yên lặng, tưởng tượng mình đang bồng bềnh trong bóng đêm mênh mông vô hạn, thế giới hư ảo, suốt đời cô tịch…



Lời hát đầu tiên chậm rãi vang lên: “Dưới sao trời, phía trên biển đêm.”



Dưới sân khấu bỗng nhiên xôn xao, như thủy triều tràn ra…



“Là !”



“Là của Hạ Lăng!”