Thiên Hậu Trở Về
Chương 48 : Cô có thể ra mắt
Ngày đăng: 12:41 30/04/20
Thiên hậu trở về - Chương 48: Cô có thể ra mắt
Sáng hôm sau vừa thức dậy, sắc mặt Hạ Lăng đã rất kém.
Đầu óc cảm thấy nặng nề, không được tỉnh táo và còn có chút đau đớn, chắc là đêm qua khá lạnh nên cô bị cảm mất rồi. Cô lấy hai viên thuốc bỏ vào miệng, sau đó theo mọi người đến phòng luyện vũ đạo, bắt đầu một ngày tập luyện. Tuy nhiên, khi cô chỉ quay có mấy vòng liền cảm thấy mình không thể tiếp tục được nữa, đành phải đi ra khu vực nghỉ ngơi, lẳng lặng uống nước nhìn mọi người tập luyện.
Lần lượt có người đến bắt chuyện với cô.
Chuyện ngày hôm qua đã truyền khắp trung tâm đào tạo. Nghe nói trên diễn đàn nội bộ còn có đăng một đoạn video, cho nên ai cũng biết cô hát bài “Hải Yêu” rất hay. Có rất nhiều người vây quanh cô nói chuyện, thể hiện ý tốt của mình, dường như Diệp Tinh Lăng không có tiếng tăm, bị mọi người bài xích và cô lập lúc trước không hề tồn tại vậy.
Còn có người hỏi thăm kỹ thuật ca hát của cô, Hạ Lăng không sợ phiền, trả lời từng người một.
Giờ nghỉ trưa, Đàm Anh gọi cô vào phòng làm việc.
Khi nhìn thấy cô, anh ta nhíu mày lại.
“Diệp Tinh Lăng”, anh ta đặt ly cafe và tài liệu trong tay xuống bàn: “Tối qua cô đi giết người phóng hỏa hay cướp bóc thế? Tại sao sắc mặt lại kém như vậy? Đừng nói với tôi là cô được ban giám khảo thông qua, mừng quá cả đêm không ngủ mà đi ăn mừng nhé?”
Anh ta không nhắc đến thì không sao, vừa nhắc đến, Hạ Lăng đã cảm thấy tức không biết trút vào đâu.
“Tổng giám đốc Đàm, nếu không nhờ anh, tại sao Lệ đại boss lại gọi điện thoại cho tôi và lúc một giờ sáng chứ? Tôi bị cảm lạnh thì không nói, sau nửa đêm còn mất ngủ đấy.”
“Cái gì? Ngày hôm qua Đại Boss gọi điện thoại cho cô muộn như vậy sao?” Đàm Anh kinh ngạc hỏi.
Lúc này Hạ Lăng mới giật mình. Vừa rồi, cô bị choáng váng đến đầu óc hồ đồ, nói chuyện không chịu suy nghĩ, dễ làm cho người ta hiểu lầm. Cô vội giải thích: “Anh ấy hình như uống say, sau khi xem video mà anh gửi đến, anh ấy đã gọi cho tôi.”
“Anh ấy nói chuyện gì?” Đàm Anh dường như rất để ý đến chuyện này.
Nhưng cô vẫn không thể nhớ nổi mình đã nghe qua cái tên này ở đâu.
Giọng Đàm Anh vang lên: “Chị Mạch Na là một trong những người đại diện tốt nhất của Thiên Nghệ, tính tình chị ấy ngay thẳng, ngay cả Vệ Thiều Âm cũng không dám gây sự. Cô tự cầu phúc đi.” Ánh mắt anh ta nhìn cô có phần thông cảm.
Hạ Lăng rốt cuộc đã nhớ ra mình nghe được cái tên Mạch Na ở chỗ nào. Lúc trước, khi ở trong sơn trang của Lệ Lôi, Vệ Thiều Âm đã từng một lần nhắc qua với vẻ mặt đau thương.
Không bao lâu sau, cánh cửa phòng làm việc được đẩy ra, một người phụ nữ hùng hổ bước vào.
Tư thái của cô ưu nhã nhưng ngạo mạn, chẳng khác nào một nữ vương quân lâm thiên hạ, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng rất có khí thế. Cô mặc một bộ trang phục công sở rất đẹp, tôn lên đường cong hoàn hảo của cơ thể, mái tóc ngắn được cắt ngang tai, đeo đôi bông tai bạch kim, cổ choàng một chiếc khăn lụa mỏng. Ngoài những thứ đó ra, Mạch Na cũng không trang điểm gì thêm. Cô bước trên đôi giày cao gót đến trước mặt Hạ Lăng, từ trên cao nhìn xuống.
“Chính là cô nhóc này à?”
Giọng nói của Mạch Na vô cùng lạnh lùng, chẳng khác nào một chén rượu lạnh.
Hạ Lăng vô cùng bất mãn. Ai là “cô nhóc” chứ? Cô rất muốn nói cho chị Mạch Na biết, khi cô chết vào năm ngoái, cô đã hai mươi tám tuổi. Bây giờ tính ra cô đã hai mươi chín, đã sớm không còn là cô nhóc nữa. Đáng tiếc, cô chỉ có thể để lời này ở trong lòng.
Trên gương mặt cứng nhắc của Đàm Anh nở nụ cười, anh ân cần đứng dậy: “Chị Mạch Na, mời chị ngồi.”
Mạch Na không ngồi, thậm chí còn không liếc mắt nhìn anh ta một cái, chỉ nheo mắt cẩn thận quan sát Hạ Lăng.
Sau nhiều năm, khi Hạ Lăng và Mạch Na nói chuyện phiếm, nhắc đến lần đầu tiên gặp mặt, Mạch Na cầm tách trà trong tay, nhớ lại: “Khi đó em vừa gầy lại vừa nhỏ, ốm yếu vô cùng. Nếu không phải chị đã xem video trước đó, chị thật không dám tin em chính là người có thể hát bài “Hải Yêu”.”
Còn bây giờ, Hạ Lăng không biết suy nghĩ trong lòng Mạch Na.
Mạch Na dùng ánh mắt dò xét nhìn Hạ Lăng, sau đó nói: “Diệp Tinh Lăng đúng không? Cô cho rằng cô có thể ra mắt thì bản thân đã rất giỏi rồi sao? Tuổi còn nhỏ, nhưng cô lại không biết để ý tới sức khỏe của mình. Cô nhìn bộ dạng của cô bây giờ đi? Cô còn muốn nổi tiếng nữa sao?”