Thiên Hậu Trở Về

Chương 64 : Gặp lại Tô Đường

Ngày đăng: 12:42 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 64: Gặp lại Tô Đường.



Đàm Anh ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ, xử lý đống công văn chất như núi.



Thấy Hạ Lăng vào, anh ta cũng không ngẩng đầu lên: "Mấy căn nhà cô tìm được kia có hệ thống an ninh có thể đề phòng Bùi Tử Hoành không?"



Bây giờ Hạ Lăng mới hiểu tại sao anh ta lại phản đối mấy căn nhà kia. Hóa ra, vấn đề không phải ở mấy căn nhà mà là vì cô đã chọc tới người đàn ông kia. Mấy ngày này, cô luôn tránh suy nghĩ về người đàn ông đó, giống như chỉ cần co đầu rụt cổ trong cái vỏ nho nhỏ của mình là có thể xem như anh chưa từng xuất hiện. Nhưng sự thật là, rất khó để quên anh...



Ngay cả lúc hát bài "Ngón tay trên ô cửa kính", nhắm mắt lại, tất cả đều là hình ảnh của anh.



Đầu ngón tay lướt qua thủy tinh/ hơi nước mỏng lạnh



Trong không khí/ ai đang cô đơn hát lên



Nói không nên lời/ nỗi đau thương cấm kị...



Lúc hát thử, Vệ Thiều Âm cực kì hài lòng nói với Hạ Lăng, không ngờ cô thật sự có thể hát ca khúc tự tình hay như vậy, vừa khắc cốt ghi tâm lại vừa trăn trở, tinh tế tỉ mỉ từng chút một.



Nhưng anh không biết rằng hằng đêm cô đều trăn trở.



Có lẽ là bị "Ngón tay trên ô cửa kính" gợi lại nỗi lòng, cô luôn đau khổ vật lộn với vướng mắc yêu hận, chìm sâu vào trong đó không thoát ra được, mà quên mất một sự thật... Bùi Tử Hoành đã định cướp cô đi.



Đàm Anh nói: "Diệp Tinh Lăng, mấy căn nhà này cũng không đạt tiêu chuẩn."



Cô buồn rầu, nếu nói mấy căn nhà này không đạt tiêu chuẩn thì phần lớn nhà cửa của cả thành phố sợ cũng không đạt tiêu chuẩn đấy. Nên làm gì mới được đây? Trong lòng cô lo lắng, không khỏi suy nghĩ bậy bạ, thậm chí không nhịn được có suy nghĩ viễn vông, hay cô cứ co đầu rụt cổ ở trung tâm đào tạo mười năm, hai mươi năm, chờ cô già đi, tuổi tác không nhỏ nữa, có lẽ đến một ngày nào đó, Bùi Tử Hoành sẽ buông tay.
Cứ như vậy... không có câu sau sao?



Tô Đường rất thất vọng, rốt cuộc cô gái này không hiểu rõ ám sát nghĩa là gì à? Nhìn bộ dạng nhỏ bé gầy teo này của cô ta, nếu thật sự có sát thủ lẻn vào, chỉ tùy tiện động đậy đầu ngón tay thôi cũng có thể giết cô ta rồi! Chuyện này không quan trọng, quan trọng là các khu nhà ở khắp nơi trên thế giới của thiếu gia rất tốt, phòng làm việc cũng tốt, cho dù có tầng tầng lớp lớp, cho tới bây giờ đều phá ra thành đất trống, lo lắng có người đột nhập vào, hôm nay sao lại vì một cô gái tầm thường như thế này mà phá lệ chứ?



Tô Đường cảm thấy ngực hơi nghẹn, không vui lắm.



Hạ Lăng hoàn toàn không cảm thấy gì, cô nghĩ, Lệ Lôi có bối cảnh như thế, chuyện có kẻ thù, bị ám sát cũng rất bình thường, không có gì ngạc nhiên. Còn an toàn của bản thân cô à? Lệ đại Boss dám ở đây, sao cô lại không dám chứ.



Cô lại nhìn một vòng quanh nhà, nói với Tô Đường: "Phòng ngủ và phòng bếp không cần quá lớn, chỗ đón nắng này..." Cô khoa tay múa chân một chút: "Làm phòng tập múa, càng lớn càng tốt, bên cạnh làm phòng luyện âm, nếu có thể thì xếp nhiều dụng cụ âm nhạc vào... Ừm, không còn yêu cầu khác nữa."



Tô Đường ghi lại, hỏi cô: "Thật sự không còn yêu cầu khác sao? Ví dụ như màu sắc, phong cách yêu thích, chất liệu đồ dùng trong nhà."



Hạ Lăng lắc đầu.



Thật ra Hạ Lăng không xa lạ gì với chuyện trang trí như này, nhà của Bùi Tử Hoành hồi đó là cô vô cùng thích thú dùng thời gian một năm để thiết kế, quyết định thiết kế từng chi tiết một, sợ có chút gì đó không hoàn mỹ.



Nhưng hôm nay, ngay cả nhà cũng mất rồi, nhà đẹp cũng có ý nghĩa gì đâu?



Tô Đường không khuyên cô nữa, nhanh nhẹn xoay người đóng cửa, dẫn cô đi.



Chỗ ở đã thu xếp xong, trong lòng Hạ Lăng rất bình thản, tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực để thu "Ngón tay trên ô cửa kính". Yêu cầu của Vệ Thiều Âm cao đến biến thái, cho dù là cô, cũng bị giày vò như lột mất một lớp da. Lúc nghỉ ngơi, còn nghe nhân viên khen cô lợi hại, vì rất ít người có thể thu âm thành công một ca khúc như vậy, tốc độ lại nhanh khiến bọn họ có chút không quen.



Hạ Lăng mãi chẳng nói gì, đây là suôn sẻ à?! Cuối cùng cũng biết tại sao mấy năm gần đây, Vệ Thiều Âm không hợp tác cố định với ai hết, tính tình bắt bẻ của anh như thế, ai chịu nổi chứ?