Thiên Hậu Trở Về
Chương 82 : Thoát khỏi ác mộng
Ngày đăng: 12:42 30/04/20
Thiên hậu trở về - Chương 82: Thoát khỏi ác mộng
Toàn thân cô run lên, chỉ sợ hãi không dám nhìn anh, không cách nào trả lời.
Tay anh xoa xoa bờ vai láng mịn của cô, cô run rẩy kịch liệt, bản năng muốn tránh né nhưng anh lại dùng lực mạnh, bàn tay trượt một đường xuống dưới, cách lớp áo choàng bằng lụa bóp chặt lấy eo cô.
“Diệp Tinh Lăng.” Anh nói: “Tốt nhất cô nên nghe lời.”
Quả thực cô sắp điên rồi, liều mạng phản kháng, liều mạng dùng chân đá anh, lại bị anh mạnh mẽ áp chế.
Chính lúc cô đã tuyệt vọng, bỗng nhiên một con báo hoa lặng lẽ xuất hiện ở góc phòng, đối diện tầm mắt của cô, phía sau Bùi Tử Hoành.
Là… Nhị Mao!
Lần đầu tiên trong đời cô lại hoan nghênh con báo này xuất hiện đến thế, kích động đến suýt nữa thì khóc lên.
Nhưng trong nháy mắt, bộ dạng đăm đăm của cô không tránh được hai mắt Bùi Tử Hoành, anh nhanh chóng cảm nhận được gì đó, cảnh giác xoay người lại đã thấy Nhị Mao nhảy lên một cái, nhào về phía anh như gió! Bùi Tử Hoành vội vàng nghiêng người, khó khăn tránh khỏi con báo, cánh tay phải lại bị móng vuốt của Nhị Mao tóm được, ống tay áo sơ-mi rách thành miếng vải dài, máu tươi lập tức chảy ra.
Nhị Mao đáp đất không một tiếng động, chỉ khẽ cong người lên, nhìn Bùi Tử Hoành chằm chằm.
Nó cũng không gầm rú, có vẻ như biết đe dọa người đàn ông trước mặt chẳng có ý nghĩa gì, Bùi Tử Hoành cũng không phát ra âm thanh, chỉ lạnh lùng nhìn chăm chú vào con báo hoa, bày ra tư thế phòng bị, không hề nao núng cũng không nôn nóng.
Cô nhớ kiếp trước anh từng nói với cô, người thừa kế gia tộc như anh, từ nhỏ đã phải tiếp nhận những đợt huấn luyện đánh nhau kịch liệt nghiêm khắc, đừng nói người bình thường, cho dù là năm vệ sĩ cũng khó mà tiến lại gần anh được. Có điều cô không biết anh và Nhị Mao ai lợi hại hơn, Nhị Mao là mãnh thú có thể giết người, vô cùng hung hãn.
Trong lòng Hạ Lăng loạn cào cào, bất giác căng thẳng.
Giống như nhận thấy động tĩnh bên này, Bùi Tử Hoành đang chiến đấu kịch liệt bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm cô và Lệ Lôi. Ánh mắt kia giống như ác ma hung bạo ở sâu dưới địa ngục, nửa người nhuốm máu, khiến lòng người ớn lạnh.
Hạ Lăng không nhịn được lui về sau một bước gần Lệ Lôi, né tránh ánh mắt giết người của hắn.
Lệ Lôi nắm cổ tay cô: “Đi!”
Cô lảo đảo bị anh kéo ra ngoài, không biết tấm rèm quấn trên người móc phải cái gì, tua rèm và phụ kiện trang trí loạt soạt rơi đầy đất. Cuối cùng nhìn thoáng qua, cô nhìn thấy Nhị Mao lại nhào về phía Bùi Tử Hoành, mà người đàn ông cao to như thần kia chỉ giơ kiếm đón đỡ, thoáng cái lại chiến đấu với con báo.
Lệ Lôi kéo cô chạy ra lối đi bộ dài, xoay người xuống lầu, xuyên qua nhà ăn và phòng khách.
Dọc đường đi cô chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn tơi bời, một lát lại hiện ra hình ảnh nửa người đầy máu tươi của Bùi Tử Hoành, một hồi lại hiện ra cảnh Nhị Mao bị thương, tức giận gầm rú. Dưới hành lang, trong vườn hoa, khắp nơi đều là tiếng chiến đấu, tiếng đồ đạc bị rơi, tiếng thủy tinh bị vỡ, ánh đèn không ngừng lay động.
Bước chân cô chao đảo không vững.
Tay Lệ Lôi vẫn nắm chặt lấy tay cô, chưa từng buông ra.
Lúc sắp ra khỏi lầu một, Hạ Lăng bỗng nhiên cảm thấy mơ hồ, không biết là vì thiếu oxy hay là nguyên nhân gì, đột nhiên trong nháy mắt cô thất thần. Tiếp theo chỉ cảm thấy đạp phải thứ gì, gan bàn chân đau đớn một hồi, cơ thể mất thăng bằng nghiêng ngả, suýt nữa ngã xuống đất.
Lệ Lôi phản ứng cực nhanh mà đỡ lấy cô, kéo cô tránh khỏi viên đạn lạc, trốn vào góc tường: “Sao vậy?”
Cô mở miệng theo bản năng, nhưng giọng lại khản đặc, không nói được câu gì.
Anh biến sắc: “Cổ họng cô?”