Thiên Hữu

Chương 34 : Tiểu Thất xui xẻo

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Sau khi Đới Giai thị được tấn vị làm Phi, thân phận của Dận Hữu giữa các vị hoàng tử lên như diều gặp gió, ít nhất thì khi Cửu a ca nhìn thấy y, sẽ không trắng trợn tỏ ra bất kính như trước.



Đôi khi Dận Hữu cảm thấy rất kỳ quái, Cửu a ca vốn là kẻ kiêu ngạo, tại sao lại cùng Bát a ca kết đảng, chẳng lẽ vì Bát a ca thường tươi cười hòa ái dễ gần sao? Y liếc nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt này trong đám huynh đệ chắc cũng không đến nỗi quá khó nhìn chứ?



“Chủ tử, có tin tức truyền đến, nói vạn tuế gia muốn gả nữ nhi của Hòa Thạc ngạch phụ cho Bát a ca, nghe nói chuyện này là do Nghi phi gợi ý.” Phúc Đa dâng trà nóng cho Dận Hữu, trong lòng âm thầm lo lắng cho chủ tử, nhưng thân làm nô tài lại không dám quá phận.



“Nữ nhi của Minh Thượng?” Dận Hữu nhíu mày, uống một ngụm trà, chậm rãi mở miệng. “Việc này không liên quan tới chúng ta. Thay y phục cho gia, gia tới quý phủ Tứ ca.”



“Dạ.” Phúc Đa biết chủ tử nhà mình không quan tâm mấy đến những chuyện này, đành phải âm thầm thở dài trong lòng, sau đó hầu hạ chủ tử thay y phục.



Xuất cung, Dận Hữu cảm thấy toàn thân mình vô cùng thoải mái, hiện tại y không cần đến học đường mỗi ngày, muốn xuất nhập cung cũng tiện hơn nhiều. Thực ra y có hứng thú với làm việc hơn, nhưng mấy năm gần đây Đại a ca lại dần dần ngóc đầu dậy, y vẫn tiếp tục làm theo ý chỉ của Khang Hi, những tâm tư khác vẫn che dấu tốt.



Ngồi trong kiệu, Dận Hữu nhắm mắt nghỉ ngơi, nhớ tới việc gần đây Bát a ca và Đại a ca có qua lại thì không khỏi nhu nhu mi tâm. Từ sau việc Đại a ca thua thiệt vì hạ thủ Dận Hữu hai năm trước, ngoài mặt hắn không còn gây phiền toái gì cho y. Nay Huệ phi không còn được Khang Hi sủng ái, cộng thêm chuyện Khang Hi muốn chèn ép Đại a ca nên rất ít đến chỗ Huệ phi, ngạch nương y nay đã ngang bằng với Huệ phi, Huệ phi chắc sẽ không tới kiếm chuyện.



Mấy năm gần đây thân thể Chương Giai thị không được tốt, tuy là Quý phi, nhưng rất ít khi nhúng tay vào những việc trong hậu cung, những người quản lý hậu cung đều là Đông Giai Quý phi, Nghi phi, Đức phi và Vinh phi, ngạch nương y ít giao du với bên ngoài, nếu không cần nói thì tuyệt đối không mở miệng, vì thế nên tránh được không ít phiền toái.



Ngạch nương y vốn đã thể hiện rõ lập trường với bọn họ, đương nhiên phiền phức cũng ít đi nhiều.



Trong lòng Dận Hữu đương nhiên là vui sướng, nhưng lại cảm thấy có chút bất an, nếu lịch sử đã rẽ sang hướng khác, vậy tức là trong tương lai có thể sẽ có chuyện không may? Nghĩ vậy, ánh mắt y trầm xuống. Thân thiết với Dận Chân hơn mười năm, Dận Hữu đương nhiên hiểu rõ Dận Chân thích hợp với đế vị như thế nào.



Đại a ca hữu dũng vô mưu, Thái tử tuy rất tài giỏi, lại có khả năng trị quốc, nhưng không đủ hiểu biết với dân sinh, Tam a ca lại càng không đáng nói, Bát a ca tâm kế có thừa, nhưng lại thiếu đi đại khí cần có của kẻ bề trên, hắn có thể làm quan, nhưng không thể làm một đấng minh quân. Còn Dận Chân, mấy năm nay hắn làm việc ở Hộ bộ rất tốt, lại được lòng dân, một người như vậy là vô cùng thích hợp với vị trí kia.



Bất giác xoa nhẹ chiếc nhẫn bạch ngọc ở ngón cái mà Dận Chân cho mình, một lúc lâu sau lông mày Dận Hữu mới giãn ra, liền vén rèm kiệu nhìn ra ngoài, một cảnh phồn hoa. Tuy y chỉ là một tục nhân, nhưng chung quy vẫn là thường nhân bách tính chỉ mong được an cư lạc nghiệp, dù sao kiếp trước y cũng là một người bình thường giản dị, y biết rõ những thường dân địa vị thấp mong muốn điều gì.




Dận Hữu nghĩ nghĩ, “Không biết, hơn nữa thích hay không thích cũng không phải do ta quyết định, mấu chốt là hoàng a ma chỉ ai cho ta.” Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào cổ Dận Chân, quấy rầy tâm tư bình tĩnh của đối phương mà ai kia không hề hay biết.



Động tác trên tay dừng lại, Dận Chân cười khổ, “Đúng vậy, sớm muộn gì hoàng a mã cũng chỉ hôn cho ngươi.” Người hắn yêu, rồi sẽ có một ngày không cần hắn che chở, mà sẽ ôm một nữ nhân khác vào lòng, hoàn toàn thuộc về nữ nhân khác.



Ôm lấy thắt lưng người kia, không muốn để y rời đi, Dận Chân để mặc đối phương dựa vào người mình, lại ích kỷ không muốn nhắc nhở y rằng, hành động này không hợp với khuôn phép.



“Tứ ca, ta nghe nói hoàng a mã chuẩn bị chỉ Quách Lạc La thị cho Bát đệ.” Dận Hữu ngập ngừng một chút rồi lại nói tiếp. “Quách Lạc La gia…”



“Ta biết.” Dận Chân thản nhiên ngắt lời y, “Không ngại.” Huống chi một nữ nhân như vậy, không mang phiền phức đến cho lão Bát thì thôi, mẫu gia thế lực lớn thì làm sao?



Lần này lão Bát muốn gây tiếng vang, nhưng tiếng vang quá lớn cũng có thể ảnh hưởng đến kế hoạch, không để lộ ra chân tướng cuối cùng, ai biết được?



Dận Hữu ngáp một cái, ngồi thẳng người dậy, “Tứ ca, ta vẫn chưa ăn trưa đâu.”



Hơi ấm trong lòng đột nhiên biến mất, Dận Chân cảm thấy có chút tiếc nuối, mở miệng nói, “Ta cũng vậy, cùng ăn đi.”



Gọi người mang đồ ăn lên, hai người cùng nhau dùng bừa trong phòng, ở bên ngoài không có nhiều quy củ như trong cung, bữa cơm này ăn rất thoải mái.



Dùng xong bữa, Dận Hữu và Dận Chân đi vào thư phòng. Sau khi cho người hầu lui ra, Dận Hữu cầm chén trà, tìm mấy quyển sách hay trong thư phòng Dận Chân mà đọc. Mỗi khi y đến quý phủ Tứ a ca, chưa bao giờ gặp qua những phụ tá của Dận Chân, nhưng Dận Hữu cũng vui vẻ chẳng buồn gặp mặt những người đó. Y co ro ngồi trên ghế thái sư, lười biếng lật quyển sách trên tay, trên đó viết, việc chinh chiến xưa nay là dùng mưu kế quyết thành bại.



Hình như trận chiến giữa Đại Thanh và Cát Nhĩ Đan sắp bắt đầu, y híp híp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Dận Chân, sau đó là màn gay cấn của cửu tử tranh đoạt.